“giờ này chắc Lão nhị còn đang tu luyện ở sau núi a”
Nhìn lên ngọn núi phía sau Thanh Sơn Thành, Đoạn Tam chợt nhớ đến Đồ Tử, hắn còn quên chưa dạy cách luyện ra lôi giáp cho tên đó nữa chứ.
Tức thì, Đoạn Tam thay đổi quyết định, hắn sẽ không về nhà nữa mà sẽ tiến thẳng ra sau núi luôn.
Một khăc sau, Đoạn Tam đã đến nơi nhưng nhìn ở đây ngoài những hố nhỏ lỏm chỏm đen xì như bị sét đánh xuống thì chẳng thấy một bóng người, bỗng:
“Tiếp Chiêu”
Chẳng biết từ đâu âm thanh thét lên như sấm dậy, một thân ảnh cao lớn, mặc hắc y vụt đến dự định đánh một quyền vào ngực hắn.
“Hừ!”
Đoạn Tam hừ lên một tiếng, rồi đan hai tay lại thành chứ “X” chắn ngang ngực.
“Ầm”
Quyền chạm đến hay tay đang thủ thế của Đoạn Tam chửng vang lên một tiếng nổ. nhưng nhiêu đó làm sao có thể đả thương hay đánh lụi được hắn.
“Lôi hệ thuộc tính?”
Từ quyền kia, Đoạn Tam liền nhận ra tu vi nam tử hắc y kia chỉ tầm chừng Ngoại Cảnh Luyện Da tiểu thành, thua hắn những một cấp độ.
“Thật không nghĩ được, chỉ mới gần một tháng mà đệ đã luyện ra Lôi giáp đệ nhị quan lẫn đột phá lên Ngoại Da tiểu thành đấy!”
Đoạn Tam chợt cười rộ lên nói.
“Đại ca, huynh đừng nghĩ đệ vô dụng thế chứ”
Sau câu nói kia của Đoạn Tam. Nam tử hắc y liền cởi bỏ hắc y ra hiện lên một nhân ảnh quá đổi quen thuộc, người này không phải là Đồ Tử thì là ai đây.
“Đi Thôi, đến Lưu Vân Điếm, hôm nay đại ca mời ngươi?”
Đoạn Tam nhắc nhở xong quay mặt đi xuống Thanh Sơn Thành.
………………..
Lưu Vân Điếm
“hai vị công tử, bao dùng dùng cơm hay trực tiếp ngồi dùng cơm ở đại sảnh luôn.”
Vừa bước vào Điếm, tiểu nhị ngay lập tức chạy đến niềm nở hỏi, Thao tác lanh lẹ trông vô cùng chuyên nghiệp.
Đoạn Tam lập tức đáp:
“Đặt một bàn ở đại sảnh đi!”
“Đại Ca, mới kiếm chác được bảo khố hay sao mà dẫn đến đây ăn vậy hả?”
Sở dĩ hắn hỏi như thế là vì Lưu Vân Điếm chính là cửa hàng phục vụ thực quan cao cấp nhất trong Thanh Sơn Thành này, sơn hào hải vị cái gì cũng có, món nào cũng ngon. Chưa kể giá cả lại rất phải chăng không hề cắt cổ như nhiều cửa hàng khác.
“Cứ xem là vậy đi!…về nhà rồi nói.”
“Nhị vị công tử dùng gì?”
Tiểu nhị vắt khăn lau bàn lên vai xoa tay nhìn hai người hỏi tiếp.
“Hai cân Tiểu Nhi Tửu và Cổ Kim Kê, Thái A Lẩu, Bạch Ly Giang,… mỗi thứ hai phần”
Đoạn Tam dặn dò từng món từng món không được sai sót món nào, hôm nay hắn quyết phải ăn hết cho bằng được sơn hào hải vị ở đây.
Ở đây, ngoài Đoạn Tam và Đồ Tử ra thì nhiều bàn khác còn có rất nhiều hảo hán võ lâm khác. Có người miệng thì ăn không ngớt mà tay thì cứ ôm chặt thanh đao, có kẻ thì vừa ăn vừa cắm kiếm xuống sàn gỗ, lại có người thì lấy Chủy Thủ* ra làm đũa ăn,…đủ các thể loại:
(* là loại dao ngắn)
“Các người nghe chuyện gì chưa?”
“Chuyện gì? chuyện gì?”
Đánh vỡ thế im lặng ngột ngạt chính là một hảo hán mặt sẹo ngang mắt, một chân gác lên ghế, một chân để dưới sàn đứng lên hô.
“Là… Mai Hoa Sát Lệnh, được ban bố ra để tìm kẻ đã giết chết hai trụ cột thế hệ này trong tương lại gồng gánh Mai Hoa Cung đi lên vinh quang!”
“Cái này ta cũng có nghe qua! Hình như cách đây mấy ngày trước thì phải”
“Đúng là điên thật! ta còn nghe nói kẻ bị giết chính là đồ tử của Cổ Thông Thiên Hắc Vân Thành thì phải?”
“chưa hết, nghe đâu còn nữ nhi bảo bối của Mai Hoa cung chủ nữa. Vả lại hình như là bốn người lận nhưng hai người còn lại chỉ là người hầu thuộc hạ nên không đáng quan trọng cho lắm”
“Ầm!”
“Thật khinh người mà! Người hầu hay thuộc hạ cũng là con người sao lại đối sử phủ phàng như thế cơ chứ!”
“Thế lực lớn mà, tay chân chắc gì bọn chúng đã xem là người, thậm chí hạng chúng ta chắc gì bọn chúng đã xem vừa mắt….”
“ừm! đúng! Đúng!”
“Mặc kệ chúng đi! Giang hồ hảo hán chúng ta nâng ly cái đã!”
Đoạn Tam cũng hùa theo nâng ly lên mời mọi người, sống hai kiếp người hiển nhiên hắn biết cái gì la lợi ích của quan hệ rộng. Càng rộng thì thông tin vào tai càng nhiều, theo đó lợi ích mới tăng cao được.