“Đoạn Tam cố lên… Sắp tới….sắp tới rồi… Cố lên chút nữa.”
Hắn giật mình tỉnh dậy, thân thể run một hồi, đầu đau dữ dội như có cái gì đó đang ào ạt nhấn chìm đại não của hắn.
Cơn đau có thiên hưởng thuyên giảm đi,lúc này hắn mở mắt ra thì liền thấy một tên hán tử đang bế hắn chạy điên cuồng đi đâu đó.
“AAAA….Ngươi tỉnh…. đến rồi.”
Trông khi bản thân hắn còn đang ngu ngơ còn chưa biết gì hết thì tên hán tử bế hắn tự nhiên thả hắn xuống một cái “ầm” lên chiếc giường thì phải, miệng không ngừng kêu to:
“Thân Đại phu…mau mau xem tình hình vết thương của Đoạn Tam thế nào?”
Đến lúc này, ba hồn bảy vía của hắn mới ổn định lại và chợt nhận ra rằng mình đã chết trong vụ tại nạn và xuyên không đến thế giới này.
Hiển nhiên là ký ức của thân chủ này và hắn đã dung nhập vào với nhau rồi.
Bấy giờ hắn mới ngợ ra tên của hắn ở kiếp này là Đoạn Tam, còn tên hán tử kia là Đồ Sơn mà bình thường hắn hay gọi là Đồ Tử.
Hắn và hán tử đều là cô nhi từ bé, lên bảy tuổi thì liền biết nhau do được một gia tộc phàm nhân nhận làm thư đồng.
Sáu năm trước, khi ấy hắn cùng với Đồ sơn được 13 tuổi thì may mắn được đi theo hầu hạ gia tộc lên Thanh Sơn Thành bái kiến một vị tiên nhân.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, gia tộc mà bọn hắn đi theo hầu hạ nữa đường gặp phải mã tặc. Lúc ấy thân ai nấy lo hắn và Đồ tử cũng điên cuồng bỏ trốn.
Không biết sau chạy loạn mấy ngày trời lại đến được Thanh Sơn Thành. Sau đó hai người liên tục thay phiên túc trực chờ đoàn xe nào đó rồi trà trộm đi vào.
Sau khi được chửi trị xong hắn được Đồ tử bế cõng ra ngoài.
Trên đường đi hắn thầm thở dài, nghĩ:
“có vẻ như là kể từ bây giờ Đoạn Tam chính là tên mới của ta a!”
……………………………..
Hai năm sau, Phủ Thành Chủ Thanh Sơn Thành.
Phủ thành chủ thực chất chính là một gia tộc họ Thanh có lịch sử cực kỳ lâu đời, nghe nói họ tọa trấn ở đây kể từ khi mà Thanh Sơn Thành bước đầu được thành lập.
Trải ra nhiều đời truyền nhân, biến cố có mà phúc lợi cũng có nên mới duy trì và phát triển Thanh Sơn Thành như bây giờ, xem như cũng là có chổ đứng trên giang hồ của Đại Việt Giới
Cư trú cũng gần hai năm, Đoạn Tam mơ hồ nhận ra được luật lệ giang hồ ở Đại Việt Giới.
Tại đây, muốn có tiếng nói oắt phải có thực lực, lấy võ làm bàn cân để so sánh, đối chiếu.
Và đương nhiên Phủ Thành Chủ luôn đối với võ đạo là việc coi trọng hàng đầu. Ngoại trừ một số đệ tử dòng chính Thanh Gia được dạy dỗ đàng hoàng có bài bản.
Thì Thanh gia còn khuyến khích chiêu dụ những võ giả có thực lực hơi thấp vào những tiểu đội canh phòng, trực gác Thanh Sơn Thành.
Đổi lại họ được nhận công lao mỗi tháng, được tham quan học hỏi những công pháp võ kỹ của Tề Gia ở Ngoại Gia nếu đạt được điểm cống hiến tương ứng.
Còn công pháp nội gia thì chỉ có đệ tử dòng chính Tề Gia được quan sát tu luyện.
Chính vì điều này là mấy năm nay thực lực của Thanh Sơn Thành tăng trưởng nhanh chóng, được xếp mà hạng thứ bảy trên tổng 17 thành ở khu vực độc lập này.
Nhắc đến đây Đoạn Tam mới tra lại ở Đại Việt Giới này lấy Ngũ đại môn phái làm chủ chốt, gồm: Thiên Tuyệt Các, Cổ Kiếm Lâu, Hỏa Vân Tông, Bắc Nguyệt Tả Phái,Ma Kha Tự. Khu vực Độc lập 17 thành là nằm ở phía Đông Nam của Đại Việt Giới.
Lại Nói về Đoạn Tam và Đồ Tử:
Sau khi được Phủ Thành Chủ nghiệm chứng linh căn, Đoạn Tam mới biết được hóa ra hắn thuộc Thổ hệ linh căn,
Còn Đồ tử thì chỉ là Lôi hệ ngụy linh căn, kém xa tư chất thổ hệ chân chính của Đoạn Tam.
Nguyên vỗn Phủ Thành Chủ dự định bài trừ Đồ Tử ra khỏi danh sách. Nhưng nghĩ lại, năm nay người có linh căn lên đây thi tuyển tương đối ít ỏi nên mới cho Đồ Tử vào luôn.
Trong hai năm mài công dũa kỹ ở Ngoại Phủ, Đoạn Tam của linh hồn kiếp trước đã may mắn đột phá bình chướng Khai Điền ngay ở năm đầu tiên, trở thành Ngoại Cảnh Luyện Da võ giả.
Cho đến 3 tháng kế thì hắn chuyên tâm tu học võ kỹ lấy được từ Tàng Thư Các của Ngoại Phủ. 5 tháng tiếp nữa ở Ngoại Phủ đột phá lên ngoại Cảnh Luyện Da Tiểu thành. còn lại 3 tháng cuối cùng trong hai năm thì gặp bình cảnh, dậm chân tại chổ.
Ngược lại với Đồ Tử thì vì chỉ có tư chất ngụy linh căn, nên quá trình tiến triển hơi chậm, cho đến khi hắn (linh hồn xuyên không) xuyên không nhập vào thể xác này thì vừa tròn hai năm mới khai mỡ đan điền, bước chân vào Ngoại Cảnh Luyện Da.
Ngay khi Đồ Tử đánh vỡ bình cảnh tiến lên Ngoại Cảnh Luyện Da thì liền được Phủ Thành Chủ ban thưởng miễn phí chọn lấy một môn võ kỹ trong tầng một Tàng Thư Các của Ngoại Phủ.
Đồ Tử vốn chỉ là một tên hán tử, xác to, được thêm cơ bắp cuồn cuộn, lực khí mạnh mẽ những ngược lại, tâm tính của hắn lại rất đơn thuần, hầu hết đều nghe theo sự chỉ đạo của Đoạn Tam.
Tất nhiên, lần đi chọn võ kỹ này hắn điên cuồng chạy ngược chạy xuôi đi tìm hỏi lời khuyên từ Đoạn Tam:
“Đoạn Tam…. Đoạn Tam, có biến, có biến rồi!”
Đồ Tử hì hộc chạy khắp nơi tìm Đoạn Tam, mặt mày tỏ ra cực kỳ quan trọng, như trời sắp sập vậy!
“Từ Từ…ta xem, ngươi làm cái gì cứ toán cả lên, đã bảo việc gì cũng phải bình tĩnh đối phó cơ mà!”
Đoạn Tam nheo mày, nạt lại Đồ Tử một cái.
“hì hì! Xin lỗi!…cơ mà việc này rất quan trọng!”
“Chuyện gì?…nói đi…ta còn đi luyện công nữa!”
“thì là chuyện ta được lên Tàng Thư Các chọn võ kỹ chứ gì nữa!”
“hử!…tưởng cái gì…thì cứ vào đó chọn một môn xem thật tốt với bản thân ngươi là được rồi…có gì mà phải đóa cả lên”
Đoạn Tam há hộc miệng trước câu nói của Đồ Tử, quen Đồ Tử gần chục năm rồi, biết là Đồ Tử đầu óc đơn giản nhưng nào ngờ lại đơn giản đến thế.
“Hử cái mốc xì….Ngươi đã từng vào Tàng thư Các một lần rồi nay hay là chỉ cho ta thử môn nào hợp với bản chất cơ thể của ta đi ha!”
“cái đó cần chỉ nữa hả trời!”
Đoạn Tâm hắn gọng nói nhỏ:
“đầu tiên ngươi cần loại võ kỹ gì cái đã?…kinh công, ngạnh công, tấn công hay ám khí”
“loại gì a….chắc là Tấn Công đi a”
“Thế…ngươi thích dùng vũ khí loại gì?”
“Vũ khí…ừm, để coi…chắc là chùy đi a”
“được chủy, vậy xong rồi, ngươi lại thuộc tính Lôi thì lên Tàng Thư Các chọn nên lấy một cuốn dùng chùy, loại hệ Lôi là được.”
“Cơ mà Đoạn Tam, tư chất ta không tốt có phải nên……?”
“cái gì mà không tốt…ta đã nói với ngươi bao lần rồi, trước mặt Đoạn Tam ta chỉ có người cần cù, chăm chỉ bù lấy thông tuệ, không có kẻ ỉ vào tư chất mà nản chí, hách dịch, nghe chưa, Sau này ta mà còn nghe ngươi nhăc lại câu nào như thế nữa thì…bằng bằng hữu hữu, huynh huynh đệ đệ giữa chúng ta bỏ đi!”
“ấy ấy, Đoạn Tam là ta lỡ mồm lỡ mồm mà…thôi ta phải đi Tàng Thư Các đây, kẻo còn tu luyện nữa!”
Hướng thấy bóng Đồ Tử ngày càng xa dần, Đoạn Tam thở dài một tiếng:
“Đồ Tử, haizzz….tư chất quả thực chỉ là một phần mà thôi, làm gì giúp ngươi ta sẽ cố, mọi phần còn phải trông ở ngươi mà thôi a”