Chương 20: Xung đột lưu vân điếm

Bộp Bộp Bộp…..

Cuộc nói chuyện đang đến hồi gay cấn, mọi người vô cùng thích thú thì dưới bậc thang vang lên những bước chân, có vẻ đi lên lầu của Đoạn Tam đang ngồi, tiếng bước chân rất hổn loạn, nghe chừng tầm 5-6 người.

“Suỵt, Người của Mai Hoa Cung đến!”

Một giọng ồ ồ vang lên cảnh tỉnh mọi người.

Bỗng từ dưới bậc thang, thanh âm vang lên mang đầy tính thách thức, đe dọa:

“Hừ! Tiện Dân ti tiện các ngươi mà cũng dám bàn tán che bai Mai Hoa Cung chúng ta?”

Tiếng bước chân một ngày rõ hơn, lộ ra những cái đầu lỏm chổm đi lên. Đúng như Đoạn Tam đã đoán, quả thực gồm có sáu người tất cả. Thanh âm mang tính chất đe dọa kia hiển nhiên cũng là của bọn chúng.

“Hắc Hắc….Sao nói nữa đi, nói thử chúng ta xem!”

Một tên mặt mày dữ tơn, lưng còng, miệng không ngừng liếm láp lưỡi dao, nhìn tất cả mọi người trên này cười hắc hắc.

Tuy nhiên đó chỉ là tên đứng sau, kẻ đứng đầu mới thật sự là âm hiểm, tên này mặt mày khá rạng rỡ, tay cầm quạt trúc, mặc áo nho bào hơi hóa hồng, liếc nhìn tất hỏi:

“Là tên nào?”

Một tên đệ tử Mai Hoa Cung khác nữa vội xông lên chỉ chỏ nói:

“Là tên thất phu tục tử đó thưa Đại Sư Huynh”.

Toàn trường bắt đầu im lặng, một cổ áp lực ào xuống, như đang muốn nắm thóp tất cả mọi người. một số người ở đây, chịu không nổ áp lực, bắt đầu thở dốc.

“Hắn?”

“Đúng vậy Đại sư huynh, chính là tên đó, đệ nghe lén nảy giờ chúng liên tục nói xấu Mai Hoa Cung chúng ta.”

Tên đệ tử đó liên tục buông miệng, như đang thêm dầu vào lửa.

“Nói nữa lảo tử xem”

Gã lưng còng ập tới nắm thóp cổ áo hảo hán mặt sẹo kia, trợ mắt áp mặt sát lại gần nhau, buông lời thách thức.

Đến nước này, nước đã không gói được lữa, đám hảo hán ngồi nãy giờ cũng chẳng tham sống sợ chết đứng lên quát:

“Hahah….Mai Hoa Cung các ngươi chuyện đã thành, lan ra sợ khắp cả liên minh 17 thế lực rồi, nay còn ủy mạnh hiếp yếu những tán tu như chúng ta, hahha…thật chê cười!”

Từ đám người Mai Hoa Cung vừa lên, một đệ tử mắt hí, toc đuôi ngựa cũng xông ra đứng trước mặt vị hảo hán này cười gằn đe dọa:

“Chuyện của Mai Hoa Cung chúng ta còn chưa đến lượt lũ ngu dân ti tiện chúng bay nhạo báng. Chưa kể mua vui thì có vui đấy nhưng mất cái mạng thì không vui nữa đâu”

Hiển nhiên vị thiếu niên này đang muốn thị uy cho Mai Hoa Cung của gã, và cũng đang muốn lấy vài phần tình cảm trong mắt của vị đại sư huynh đáng kính nảy giờ chưa mở miệng kia.

Sắc mặt toàn bộ hảo hán ở đây cứng lại, có người đứng phắt dậy tay cầm đại đao chĩa về phía bọn người quát:

“Đừng nghĩ người của tông môn thì ngon, tán tu chúng ta người đông thế mạnh há sợ bọn người!”

“Ti tiện thì vẫn hoàn ti tiện mà thôi, châu chấu cũng dám buôn chuyện của thiên đình, Nực cười.”

Tên đệ tử mắt hí kia không chút kiêng nể gì liên tục chê bai, xem bọn hắn như đang là trời là phật.

Đoạn Tam chứng kiến mọi thứ nảy giờ, sắc mặt không giận mà phẫn, hắn biết hiện vẫn chưa phải là lúc để cho gã ra tay cứu mọi người, tên đại sư huynh trong lời nói của đám kia, Đoạn Tam đoán chừng thực lực tầm Ngoại Cảnh Luyện Tạng tiểu thành.

Kẻ này từ đầu đến giờ vẫn chưa ra mặt, Đoạn Tam cũng không thể ra mặt được, kẻo đứng dây động rừng, chưa kể có thể bị đối phương nắm thóp.

“Diệp Ngũ, đệ nhân từ qua rồi!”

Kẻ từ đầu đến đuôi không nói một câu, cuối cùng giờ khắc này đã lên tiếng, Diệp Ngũ trong lời hắn cũng chính là tên đệ tử mắt hí, tóc đuôi ngựa kia.

Tên đệ tử mắt hí, giật giật cơ mặt, hiểu ý vị đại sư huynh kia, liền quay phắt lại trước mặt chắp tay nói:

“Đa Tạ Đại sư huynh chỉ bảo, tiểu đệ tin rằng lấy cái mạng hắn trong ba hơi thở…”

Vừa nói xong tên mắt hí liền nhảy lên hét: