Chương 6: Giáo án khắc nghiệt (2)

Tác Giả: Tà Lão Ma

“ta nói rồi: “có thưởng thì cũng phải có phạt”, hiện phạt ngươi chạy từ đây về Thanh Sơn Thành không được nghỉ, sau đó lại chạy quanh Thanh Sơn Thành thêm 20 vòng nữa mới được nghỉ ngơi về nhà. Ta có việc đi trước, coi mà làm cho đàng hoàng, thất trách là chạy lại…lúc đó đừng nói sao ta khó này khó nọ”

Đoạn Tam như ông cụ non, ban hành mệnh lệnh

Đoạn Tam tiếp tục chặn đầu:

“ngoài ra nếu có ý kiến gì thì nói đi?…sau này đừng có mà cằn nhằn than phiền ta hành hạ ngươi đấy!”

“Lão đại, đệ có ý kiến, lúc nữa tập bơi, đệ đã hình như có cảm giác đột phá cực hạn thân thể rồi thì phải, phải chăng có thể nào bắt đầu tập “Lôi Giáp Công” được chưa vậy?”

Đồ Tử nhìn thẳng Đoạn Tam hỏi, lấy cuốn Lôi Giáp Công gần cả tháng nay rồi mà vẫn chưa thể bắt đầu luyện được chút mánh nào, ít nhiều cũng làm hắn cảm thấy nóng vội lẫn mong chờ.

“mặc dù thân thể ngươi cường tráng nhưng “Lôi Giáp Công” hiện ngươi còn chưa thể luyện được”

“Tại sao?”

Đồ Tử thắc mắc cực kỳ, một tháng qua ngoại trù luyện tập, ăn ngủ, thời gian còn lại hắn lúc nào cũng nghĩ đến một ngày mình dùng “Lôi Giáp Công” xông pha giang hồ, rồi chém giết yêu thú, làm nhiệm vụ,…

Đoạn Tam nhíu mày thanh giọng như gắt nói:

“Ta là lão đại vừa là sư phụ của ngươi, đã nói chưa thể luyện là chưa thể luyện, còn muốn luyện thì bỏ đi từ nay đừng theo ta luyện tập nữa”

Nghe đến đây sắc mặt Đồ Tử chợt động.

Đang quay người dự định rời đi thì bỗng Đoạn Tam lên tiếng:

“còn nữa lúc nãy ngươi gọi ta là gì?”

“Lão Đại!”

Đồ Tử trả lời nhanh như cắt.

“vậy lời của lão Đại người có nghe không?”

“tất nhiên là tin rồi!”

Đồ Tử ngây người cười đáp

“vậy chạy đi!”

………………….

“cái gì vậy lão đại?…chẳng lẻ là Bách Đoạn Cao”

Đồ Tử nhìn một bình sứ nhỏ trên tay hơi sửng sốt hỏi.

“Ừm…cho ngươi, bôi lên đi cho chóng hết đau”

Đoạn Tam ung dung mặt không biến sắc chỉ có giọng nói hơi hiền hòa nói rồi quăng chiếc bình sứ lên cho Đồ Tử.

“Thôi..thôi, đệ không bôi cái đó lên người đâu, bôi lên cứ như là càng đâu dữ dằn hơn nữa!”

“Hừ, không bôi, đến bao giờ thì ngươi chữa lành vết thương, đến bao giờ thì mới có thể luyện ra “Lôi Giáp Công”, không bằng ngươi từ bỏ luôn đi!”

Đến nước này Đoạn Tam đã hết biết với tên ngốc này rồi, thuốc chữa thương mà không thèm dùng, luyện tập thì lợi khóc lên khóc xuống mà ngày nào cũng than hỏi bao giờ luyện ra Lôi Giáp. Chưa hết, vì chỉ bảo cho Đồ Tử mà hắn đã tiêu tốn của bản thân đi 1 tháng thời gian rồi. Tức giân là điều không thể trấn khỏi.

“Được được rồi…đệ bôi đệ bôi là được chứ gì!”

Thấy Đoạn Tam nổi giận lôi đình Đồ Tử giật mình sợ hãi, thút thít chạy tới cầm lọ sứ bôi lên người.

Bình sứ này đơn giản chỉ là bình thuốc do Đoạn Tam từng vô tình đọc được ở gia tộc phàm nhân nên cũng có thể nói đây là độc môn phối trí của riêng hắn.

Dùng để trợ giúp cho việc tu luyện thân thể, trước giờ hắn vẫn luôn dùng thứ đó, tuy nhiên khi lên Ngoại Cảnh Luyện Da đại thành thì dường như công hiệu cũng dần giảm sút.

Ngồi đó trông chừng cho Đồ Tử bôi thuốc lên rồi hắn mới đứng dậy bước chân ra khỏi nhà.