ta mười sáu tuổi, Thẩm Triệt nắm lấy tay ta, thề với trời:
“Nếu đời này phản bội nàng, ta sẽ vạn kiếp bất phục.”
Năm năm sau, hắn kiệu tám người khiêng, trang sức đỏ trải dài mười dặm.
Thú đích tỷ của ta.
Đích tỷ yếu ớt, khi dâng trà làm rơi tách trà trong tay.
Tay bị đỏ một mảng, nước mắt chực rơi, khiến ai nhìn vào cũng thương xót.
Thẩm Triệt nhíu mày không vui, lời nói ra càng làm ta khó xử:
“Nàng đã là đương gia chủ mẫu rồi, cần gì phải làm khó Kiều Kiều.”
“Đã là đương gia chủ mẫu, nhưng lại không có phẩm chất rộng lượng.”
Khách khứa xì xào, tất cả đều chờ xem ta mất mặt.
Bọn họ cá rằng, ta sẽ không bao giờ rời khỏi Thẩm Triệt.
Ta bỗng nhiên cảm thấy chán nản.
Đêm đích tỷ vào cửa, trước viện phủ đầy lụa đỏ, tiếng cười nói, tiếng chén tách va chạm vang khắp nơi.
Ta để lại chìa khóa quản gia, cùng một bức thư hòa ly.
Đang định rời đi, lại bị Thủ phụ đương triều – người đến dự tiệc đè lên giường.
“Nàng thả lỏng đi, hắn sẽ không đến đâu.”