Chương 13: Chương 13: Hỏa sam thủ

Bốn năm trước
“Khôn hồn thì đưa cái bánh đó ra đây”, đứa nhóc lớn nhất trong đám nhóc gằn giọng. Thằng này khoảng mười bốn tuổi. Đám nhóc đàn em của nó đang bao vây một thằng nhóc khoảng mười hai tuổi
“Không được, đây là cái bánh ta để dành cho ba ngày tới, nếu đưa ngươi thì ta sẽ chết đói”, thằng nhóc mười hai tuổi kiên quyết nói
“Hừ, ta không cần biết. Giờ có đưa hay không!”
“Không bao giờ”
“Tụi bây, xử nó lấy cái bánh”

“Móa, thằng này đánh ghê quá. Chạy!”, thằng nhóc mười bốn tuổi kêu lớn, lúc này khắp người nó bầm tím, đã muốn đi không nổi. Nghe nó la, cả đám nhóc đàn em của nó cũng bỏ chạy theo nó. Nói là chạy chứ thực ra đứa này dìu đứa kia lết đi trông tội hết sức
Đợi bọn kia đi hết, bấy giờ, thằng nhóc mười hai tuổi mới khụy xuống, ngã sấp trên đất. Cả người nó đầy vết thương vô cùng thê thảm, cái bánh bao mà nó liều mạng giữ lại lúc này đã nát đến không thể nát hơn. Nó vẫn còn tỉnh, nhưng không thể cử động nổi nữa
Trời đổ mưa, cơn mưa tuôn xối xả như muốn rửa trôi mọi bùn đất trên người nó, và muốn dìm chết nó. Chợt, một tia sét lóe lên trên nền mây đen kịt như xé toạc cả bầu trời, tiếng sấm chát chúa xuyên thủng màng nhĩ vang lên khiến những người nào sợ sấm phải xanh mặt.

Khu này đường vắng, trời lại mưa, rất lâu mới có một chiếc xe tầng sát đất bay ngang qua nhưng hầu như đều không trông thấy thằng nhóc, hoặc, vờ như không thấy.
Đột nhiên, một chiếc xe bay xẹt qua được 10m thì dừng lại, cửa xe bật mở, một cô bé chạy ra
“Kim Huyên, con đi đâu đó, trời đang mưa mà”, mẹ cô bé kêu giật lại
Cô bé như không nghe thấy, chạy đến chỗ thằng nhóc
Nhìn vụn bánh nát ướt nhẹp trong tay thằng nhóc, cô suy nghĩ một lúc, liền đặt hộp bánh mình đang cầm xuống bên cạnh nó, do dự một chút rồi quay về xe
“Kim…Huyên…”, thằng nhóc khó khăn nói

Từng hình ảnh như cuộn phim hiện ra trong óc Tùng Lâm, hắn nhớ như in cái ngày đó, chính hộp bánh đó giúp hắn cầm cự tới lúc bán được bình tạp mặc đầu tiên. Tuy hắn chỉ biết tên cô bé đã giúp hắn, nhưng sau đó ít lâu, khi hắn nghe tên cô trong học viện và gặp mặt thì mới biết cô là Lý Kim Huyên.
“Thế nào, để ý cô nàng nào ở bên kia hả?”, nhìn phản ứng của Tùng Lâm là Trần Lăng biết tỏng thằng này bị cái gì
“Đâu…đâu có”, Tùng Lâm đỏ mặt
“Hề hề, nói đi, cô nào? Rồi ta sẽ mách nước cho chú cưa đổ nàng”, Trần Lăng dụ khị
“Thật không…”, Tùng Lâm mắt sáng rỡ
Nhưng đúng lúc đó, lại có thêm một đám người bước vào
“Anh Tào, đúng là quán này”
“Tốt lắm, mai ta sẽ thưởng cho ngươi”
Đám thanh niên vào quán, tới sát bàn của mấy người Lý Kim Huyên.

“Kim Huyên, đi ăn sao không nói, tôi dẫn cô tới nhà hàng sang trọng. Cần gì phải tới cái quán tồi tàn này”, người thanh niên cầm đầu cười nói. Hắn trạc hai mươi, tóc vàng hoe, hai tay cơ bắp cuồn cuộn trông rất mạnh mẽ, trên ngực, một nửa hình xăm hình con bọ cạp lộ ra.
Mấy người Lý Kim Huyên lộ vẻ chán ghét
“Tào Tiêm, ăn ở đâu là chuyện của chúng ta, ngươi không cần phải ý kiến”, Hasara khó chịu nói
“Ủa, ta nói với Kim Huyên chứ có nói với ngươi đâu, làm gì mà nóng thế”
“Ngươi…!”
“He he, đừng nóng. Nếu ngươi muốn, bổn đại gia có thể “bao” thêm cả ngươi, ok?”, Tào Tiêm cợt nhả
“Ngươi hơi quá đáng rồi đó”, người tóc đỏ trầm giọng
“Rion, đây không phải chuyện của ngươi. Nên nhớ, chế tạp sư như ngươi không đánh lại một tạp tu như ta đâu. Và ngươi cũng đừng hòng để ý Kim Huyên, nếu không…”, Tào Tiêm gằn giọng
“Thôi thôi, các ngươi nể mặt Hidan ta chút được không. Nếu đã đến đây rồi thì ngồi xuống đi, hôm nay ta bao”, người trung niên nãy giờ ngồi nghe, thấy tình hình không ổn bèn cười nói
“A, chào giáo sư Hidan. Thì ra nãy giờ ông ở đây mà tôi không thấy, thật xin lỗi. Nghe nói ông vừa lên chức viện phó hả, vậy là vài năm nữa có thể đẩy lão Trương Lạc Kỳ xuống rồi”
“Ngươi…”, Hidan tức đến run rẩy chòm râu. Trương Lạc Kỳ là vị viện trưởng đáng kính trọng, hắn nói vậy rõ ràng đang nhục mạ hắn, cũng đang nhục mạ học viện. “Hừ, đừng nghĩ ta sợ hai anh của ngươi. Nếu ngươi làm quá ta cũng không ngại dạy dỗ ngươi một lần đâu”
“Ngươi lấy gì dạy dỗ ta. Cho dù ngươi là chế tạp sư năm sao, cùng lắm thì ta không đánh được ngươi, ngươi cũng không làm gì được ta đâu”

“Hừ, được hay không thử thì biết”, Hidan tức giận đập bàn một cái đứng dậy. “Hỏa sam thủ Tào Tiêm, hôm nay ta muốn xem ngươi lợi hại như thế nào!”
“Hê hê, thích thì chiều”, Tào Tiêm cười, bấm nút kích hoạt độ nghi.
Đột nhiên hai cánh tay hắn đỏ rực lên, không khí nóng phả ra hừng hực. Hai bàn tay hắn lửa cháy phừng phừng như có xăng
“Tào Tiêm, nếu mười giây nữa ngươi còn không rời khỏi đây thì đừng trách ta”, lúc này Lý Kim Huyên mới lên tiếng
“Cuối cùng thì cô cũng chịu lên tiếng. Giọng của cô thật là êm tai đó”, mắt Tào Tiêm sáng lên. “Thế nào, đi nhà hàng cùng tôi chứ?”
“Một…hai…ba…”, Lý Kim Huyên lạnh lùng đếm
“Tôi nói thật đó, đi với tôi đi…”, Tào Tiêm kì kèo, nhưng khi thấy Lý Kim Huyên nhấn nút độ nghi thì hắn liền không nói nữa. Mặt hắn lạnh đi, hắn xoay người ngoắc lũ thuộc hạ. “Đi!”
Không phải hắn không muốn ở lại, nhưng Lý Kim Huyên có tự chế một tấm tạp phiến bốn sao rất lợi hại, lại không cần lực khống chế cường đại của tạp tu. Hắn mặc dù là tạp tu bốn sao nhưng cũng không chắc có thể toàn thân trở ra. Có thể nói, ở đây lực bạo phát mạnh nhất không phải chế tạp sư năm sao Hidan cũng không phải hắn, mà chính là Lý Kim Huyên.