Liễu Thanh Dương không biết mệt mỏi, từ thanh sắt dài hơn một mét, đã bị dồn nén lại thành nửa thước, độ chính xác tăng lên gấp mười lần.
“Cô gia, không thể rèn tiếp được, chúng ta đã vượt qua bách luyện, nếu cứ tiếp tục làm tiếp thì thanh sắt này không thể tạo thành hình được, sẽ trở thành đồ vô dụng.”
Hồ Thích đau lòng nói, mấy khối sắt kia là vẫn thiết chất lượng tốt, để lãng phí thì quá đáng tiếc. Hiện tại đã vượt qua bách luyện, cứ tiếp tục rèn cũng không có ý nghĩa gì cả.
Từ thị là danh gia luyện khí, mấy năm nay cũng đã từng thử sau khi vượt qua bách luyện có thể tạo thành đột phá được không, nhưng kết quả toàn là thất bại.
“Yên tâm đi, ta biết phải làm gì!”
Hắn lại ném thanh sắt bán thành phẩm vào trong bếp lò. Hồ Thích đành phải tiếp tục kéo ống bễ, không có lửa cháy nhưng khoáng thạch màu đen vẫn có thể phát ra tiếng xèo xèo, thanh sắt lại trở nên đỏ bừng.
“Hồ Thích, ăn cái này đi.”
Tiếp theo mới là phần quan trọng nhất, rèn liên tục một canh giờ, sức lực của Hồ Thích đã tiêu hao rất nhiều.
Liễu Thanh Dương lấy một viên Thiên Linh đan ra cho hắn ăn. Giai đoạn tiếp theo không thể dừng tay một khắc nào, chỉ cần hơi sai lầm một chút là toàn bộ nỗ lực lúc trước sẽ trở thành vô ích.
“Đây là… Đây là đan dược gì vậy, thơm quá.”
Hồ Thích chưa bao giờ được ăn loại đan dược cao cấp như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, những việc mà cô gia đang làm khiến cho hắn không thể hiểu nổi.
“Cứ ăn đi là được.”
Liễu Thanh Dương cũng lấy ra một viên khác bỏ vào miệng, chân khí bị tiêu hao nháy mắt khôi phục lại, sức lực trong cơ thể trở nên tràn đầy, tu vi của hắn còn có xu thế đột phá Hậu Thiên tầng thứ sáu, đây là dấu hiệu tốt.
Chân khí trong cơ thể không ngừng hao hết, bị dồn nén, độ tinh khiết cũng tăng lên không ít. Liễu Thanh Dương vẫn chậm chạp không chịu đột phá cảnh giới, bởi vì muốn ép ra hết tiềm lực của thân thể này.
Sau khi nuốt Thiên Linh đan vào bụng, Hồ Thích cảm thấy thân thể của mình như đang tắm dưới ánh mặt trời ấm áp, cả người trở nên thư thái, trong thân thể truyền đến tiếng răng rắc, tu vi đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ sáu. Điều này làm cho hắn vui mừng quá đỗi, chỉ một viên đan dược nho nhỏ lại khiến hắn bớt đi mấy tháng khổ công tu luyện.
Hắn đã ngừng lại ở Hậu Thiên tầng thứ năm rất lâu, vẫn chưa có cơ hội đột phá, lần này chẳng qua chỉ là nước chảy thành sông, dù không có Thiên Linh đan thì một hai ngày sau hắn cũng sẽ đột phá.
“Cảm ơn cô gia!”
Hồ Thích khom lưng hành lễ, chỉ thiếu điều quỳ xuống. Vừa rồi hắn tôn trọng Liễu Thanh Dương chỉ xuất phát từ thân phận chủ tớ, còn hiện tại là thật lòng kính trọng.
“Tiếp theo chúng ta phải rèn liên tục trong vòng một nén nhang, một khắc cũng không được dừng, ta còn lo thể lực của ngươi không đủ, nhưng nếu đã đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ sáu thì không cần phải lo.”
Liễu Thanh Dương giải thích sơ qua cho Hồ Thích nghe, cảnh giới Hậu Thiên muốn chế tạo binh khí thiên luyện sẽ gặp phải khó khăn rất lớn. Liễu Thanh Dương quyết định khắc linh văn, để dung nhập linh tính vào binh khí, đây mới là điểm mấu chốt nhất.
Cảnh giới Hậu Thiên đa phần sử dụng luyện khí bách luyện, những người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, chân khí tăng lên nhiều lần. Phàm khí không thể chịu tải được quá nhiều chân khí, phải dùng đến linh khí mới có thể chống đỡ được. Trong thành Thương Lan không có ai có thể rèn ra linh khí, chỉ có thành đế đô mới có luyện khí sư rèn được thứ này.
Mỗi một thanh linh khí đều có giá trị cực kỳ xa xỉ, toàn bộ thành Thương Lan này chỉ có không quá năm thanh linh khí.
Thanh đao biến thành màu đỏ thẫm, Liễu Thanh Dương nhanh chóng rút ra, cầm một cây đao điêu khắc trong tay, khắc lên thân đao vô số hoa văn kỳ quái. Hồ Thích thấy vậy thì trợn tròn mắt nhìn.
Giờ khắc này, Liễu Thanh Dương như được thần nhập vào, mỗi một động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mỗi một lần dao điêu khắc chạm xuống đều để lại một vệt ấn ký sinh động trên thanh đao. Thanh trường đao còn chưa thành hình tản mát ra linh tính nhàn nhạt.
Thân là luyện khí sư học việc, đương nhiên Hồ Thích biết được linh tính quan trọng như thế nào. Nếu có thể luyện chế ra được binh khí có linh tính, sẽ có thể càn quét khắp thành Thương Lan.
Trong lòng Hồ Thích rất sùng bái, tay phải phát run, suýt nữa thả rơi cây búa trong tay vào chân mình.
“Bắt đầu!”
Hậu Thiên tầng thứ năm chỉ có chân khí hữu hạn, Liễu Thanh Dương chỉ điêu khắc mười dấu linh văn đã đến cực hạn. Nếu muốn đạt tới trình độ linh khí cần phải khắc được trăm dấu linh văn, nhưng cảnh giới hiện tại của hắn quá thấp, không thể khắc hết được chừng ấy, đành phải dừng lại.
Hồ Thích nện thật mạnh cây búa trong tay xuống, một luồng phản lực dội ngược lại, suýt chút nữa hất bay cây búa trong tay hắn đi. Sau khi được khắc thêm linh văn vào, thanh đao bán thành phẩm đột nhiên trở nên cứng rắn hơn gấp trăm lần.
Liễu Thanh Dương nắm chặt cây búa tạ trăm cân trong tay, nện thật mạnh xuống, ánh lửa văng khắp nơi. Hồ Thích nhanh chóng tập trung tinh thần, không dám suy nghĩ lung tung, tập trung hết sự chú ý vào chuyện Luyện khí.
Từ trước đến nay, đây là thanh binh khí tốt nhất mà hắn từng luyện chế, chỉ cần thành công, luyện khí thuật của hắn sẽ bay vọt lên, thậm chí còn có khả năng trở thành luyện khí đại sư.
Rầm rầm….
m thanh liên miên dày đặc vang lên trong phòng luyện khí, nhưng không một ai chú ý tới nơi này.
Thanh trường đao của Liễu Thanh Dương đang trong thời khắc quan trọng nhất, phường binh khí lại đón một đám khách không mời mà đến, đám người hùng hổ gây chuyện.
“Gọi quản sự của các ngươi ra đây, Từ gia các ngươi dám bán binh khí thấp kém cho chúng ta, làm hại mấy huynh đệ của chúng ta bị chết trong núi. Hôm nay Từ gia các ngươi không giải thích rõ ràng, chúng ta sẽ đập nát phường binh khí này.”
Tổng cộng có mười người, mỗi người đều mang vẻ hung thần ác sát, thực lực không kém, toàn là Hậu Thiên tầng thứ tám, chắc hẳn là đám người đánh thuê nào đó trong thành Thương Lan.
Bọn họ thường xuyên phải cận kề với cái chết, tiến vào vùng rừng núi để giết yêu thú, thu hoạch yêu đan kiếm tiền, ba phần lợi nhuận của Từ gia là từ những đoàn người đánh thuê này cung cấp, binh khí của bọn họ tiêu hao rất nhiều.
“Ta là quản sự ở chỗ này, ta có thể giúp gì cho các ngươi không?”