Kết quả, khi tôi nhìn thấy Chu Kinh Trì bị một đám người vây quanh ở giữa ghế, tim đột nhiên trầm xuống.
Lúc này anh ta mặc âu phục giày da, cả người tản ra một khí quý bẩm sinh.
Hoàn toàn không giống người bạn trai nghèo rớt mồng tơi trước cửa còn quấn quýt lấy tôi muốn hôn.
Tôi không tin nên nhìn đi nhìn lại, bên tai lại truyền đến tiếng cười duyên dáng của người phụ nữ quyến rũ nằm trong lòng anh ta.
“Anh Cửu, tiết mục cô bé lọ lem yêu bạch mã hoàng tử còn chưa chơi đủ sao? Thẩm Uyển kia rốt cuộc có cái gì tốt, cô ta không xứng để anh bỏ ra mấy năm để chơi trò nhàm chán đó.” Lời nói của người phụ nữ tràn đầy khinh thường.
Chu Kinh Trì không trả lời, đáy mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt, anh ta nâng cằm cô gái lên, cúi đầu hôn.
Ghế lô cực kỳ yên tĩnh, làm cho nụ hôn này có vẻ kiều diễm mập mờ.
Tiếng thở hổn hển của người phụ nữ như thủy triều tràn vào trong lỗ tai của tôi, n.g.ự.c trở nên đau đớn như kim đâm.
“Anh Cửu… Hay là đêm nay đến nhà em, anh muốn chơi thế nào cũng được.”
Dục sắc nơi đáy mắt Chu Kinh Trì rút đi, nhéo mặt người phụ nữ, trêu tức nói: “Đây chính là điểm khác biệt nhất giữa em và cô ta, cô ta rất ngoan, không như em… Không có đàn ông thì không sống nổi.”
Thay vì cảm thấy bị xúc phạm, người phụ nữ lại mỉm cười rạng rỡ.
“Đáng ghét… Không cho anh nói người ta như vậy.”
Mũi tôi cay cay, vội vàng cúi đầu, nuốt sự chua xót ở cổ họng xuống.
Giờ phút này, cuối cùng tôi cũng nhận ra, người trước mặt chính là bạn trai năm năm của tôi – Chu Kinh Trì.