Điều khiến tôi khó tiếp nhận hơn đó chính là tôi đang mang thai con anh ta.
Vì ngăn chặn tâm tư chạy trốn của tôi, Chu Kinh Trì muốn dùng đứa nhỏ trói buộc tôi.
Trước khi mang thai, hầu như đêm nào anh ta cũng đẩy cửa phòng tôi ra.
Mỗi lần là một chiến dịch mating động vật mà không có bất kỳ cảm xúc pha trộn.
Bệnh trầm cảm của tôi ngày càng trầm trọng.
Tôi hận thế giới này, càng hận người khởi xướng Chu Kinh Trì.
Anh ta bưng canh gà ngồi ở bên giường, trong lời nói tràn đầy vẻ cầu xin.
“Uyển Uyển, coi như anh cầu xin em, em ăn chút gì đi.”
Tôi giống như người điên, thất thanh hét chói tai, giơ tay đánh đổ canh gà trong tay anh ta.
Nước canh văng lên da anh ta, rất nhanh liền sưng lên.
Nhưng anh ta giống như không có việc gì, phân phó quản gia: “Đi nấu thêm một bát nữa.”
“Chu Kinh Trì, có phải anh có bệnh không? Tôi không muốn ở bên anh, lại càng không muốn sinh hạ tên dã chủng này.”
Nghe được hai chữ “dã chủng”, sắc mặt Chu Kinh Trì trong nháy mắt trắng bệch, tuy nhiên ngay sau đó đã khôi phục như thường.
Anh ta ôm lấy eo tôi, chôn đầu trên đầu gối của tôi, thấp giọng thì thào tự nói.
“Sinh nó ra đi, sau này nếu ngày nào đó anh không còn nữa thì cũng có người ở bên cạnh em.”
Tôi không để ý tới anh ta, vùi đầu vào trong chăn.
Kể từ khi mang thai, tâm trạng của tôi trở nên không ổn định.
Mỗi ngày không ngừng nôn nghén, chán ăn khiến tôi trở nên lo âu, bực bội và khổ sở.
Tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện cầm lấy kéo bên cạnh đ.â.m thủng bụng.
Nếu không phải Chu Kinh Trì chạy tới kịp thời thì có thể đã xuất hiện một xác hai mạng.
Anh ta mệt mỏi nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy bi thương.
“Uyển Uyển, em ghét anh như vậy sao? Thậm chí ngay cả con của chúng ta cũng không thích?”
“Đúng.” Tôi không chút do dự trả lời.
Tôi không muốn đứa trẻ này được sinh ra trong một gia đình như vậy.
Sau này nếu nó hỏi tôi và bố nó quen nhau như thế nào.
Chẳng lẽ tôi phải hết sức kiêu ngạo mà nói với nó ằng mẹ chỉ là đồ chơi của ba, con là con của đồ chơi à?
Từ đó về sau, rất ít khi Chu Kinh Trì xuất hiện trước mặt tôi.
Chỉ biết nhìn tôi từ xa, không bao giờ làm phiền.
Tôi cho rằng cuối cùng anh ta cũng nghĩ thông suốt chờ sinh hạ đứa bé này, anh ta sẽ trả lại tự do cho tôi.
Nhưng không ngờ, thứ tôi chờ là tin tức anh ta chết.
Chu Kinh Trì c.h.ế.t rồi.
Nổ s.ú.n.g tự sát.
Chết vì hận thù của tôi.
Khi nhận được điện thoại từ bệnh viện, đầu óc tôi trống rỗng, mỗi lời nói của bác sĩ được phóng đại vô hạn trong căn phòng trống rỗng, như một cái búa đập vào tim tôi.
Người đàn ông luôn dặn tôi ăn cơm đúng giờ đã biến mất.
Tôi vô thức cảm thấy anh ta đang nói đùa với tôi.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy t.h.i t.h.ể của anh ta, tôi mới hoảng hốt, hình như mình không hận anh ta như trong tưởng tượng.
Trước khi c.h.ế.t Chu Kinh Trì gọi điện thoại cho tôi, anh ta hỏi: “Uyển Uyển, nếu ngay từ đầu anh đối xử tốt với em, có phải chúng ta sẽ không đi đến nước này ngày hôm nay không?”
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội.
Nào có nhiều nếu như như vậy.
Khởi đầu có thể không giống nhau, nhưng kết quả thì phải giống.
Anh ta là thiên chi kiêu tử, đứng đầu khu thương mại tiếng tăm lừng lẫy ở Hồng Kông, tôi chỉ là một người bình thường không có gì lạ.
Tiết mục hoàng tử yêu cô bé lọ lem xảy ra với tôi khiến tôi cảm thấy hoang đường.
Đối với tầng lớp thượng lưu như họ mà nói, người nghèo chỉ là gia vị khi nhàm chán mà thôi.
Chờ sự mới lạ trên người tôi bị bọn họ đào bới hết sạch thì sẽ thành giẻ lau vứt bỏ.
Về cơ bản mà nói đều là đồ chơi của người giàu.
Người đàn ông đầu dây bên kia cười tự giễu: “Uyển Uyển, anh không buông bỏ em được, làm sao bây giờ?”
Tôi có chút tức giận, cảm thấy anh ta lại đang trêu đùa mình, nhịn không được chửi anh ta.
“Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sống nữa.”
“Uyển Uyển…”
Anh ta gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, giọng nói dần dần nhỏ đi, yếu ớt và bất lực.
Nhưng câu cuối cùng tôi nói với anh ta lại là: “Tôi hận vì không thể g.i.ế.c anh…”
Không nghĩ tới, một câu thành sấm.