Chương 20: Tu Đạo Giả

Cư Bất Khuất quên mất đã bao nhiêu năm hắn không nhìn thấy Vi Tam Tuyệt tức giận.

Thật ra, chuyện này không tính là một bí mật, ít nhất rất nhiều người cùng thế hệ với Vi Tam Tuyệt đều biết.

Với số tuổi của Vi Tam Tuyệt thì Cư Bất Khuất chín trăm tuổi có thể xem như bằng hữu chi giao.

Người cùng thế hệ với hắn hoặc đã là đại lão hoặc đã sớm đầu thai không biết bao nhiêu lần rồi, vì vậy, người biết được hắn mù màu trên thế giới này không còn lại mấy.

Mà cho dù có tình cờ biết được, cũng không ai dám nhàn rỗi đi ba hoa về chuyện đó, ai có gan lấy khuyết điểm này đi công kích Kiếm Thần cấp chín chứ? Trên mảnh đại lục này cấp chín hiếm như lông phượng sừng lân, người có thể tôn xưng là Kiếm Thần chỉ mỗi mình Vi Tam Tuyệt.

Ai dám chọc vào chỗ đau của hắn?
Người cuối cùng có thể khiến Vi Tam Tuyệt bầm gan tím ruột vẫn là quốc sư Thiên Phong quốc.

— —
Trên quảng trường.

Chúng đệ tử hầu hết nghệch mặt ra không hiểu vì sao Vi sư tôn đột nhiên dừng lại khi chỉ còn một bước.

Chỉ là xúc xắc sáu màu thôi mà, hay là vẫn còn bí ẩn gì đó bên trong?
Nhưng Hạ Cô Nhận biết hết, ban đầu khi mới thấy khối xúc xắc hắn cũng không nghĩ tới, khi sư phụ đột nhiên trầm mặc, hắn liền giật mình nhận ra.

Trong khi các đệ tử khác đều nhìn chằm chằm khối xúc xắc, Hạ Cô Nhận dời mắt nhìn mấy người Khúc Duyệt ở nửa khung hình bên kia.

Nàng làm thế là xong đời rồi, nàng chưa hiểu gì về sư phụ cả, dám dùng thủ đoạn như vậy để thắng, dù sau này có thể ở lại học viện cũng không cách nào được an bình.

Thật ra không phải Khúc Duyệt không biết nhưng thua liền phải cút, nàng nào có lựa chọn khác đâu! Tuy nhiên trong lòng nàng rất bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào.

Mười tuổi nàng bước ra khỏi Kim Quang Lưu Ly Tráo, để nàng có thể hòa nhập với thế giới bên ngoài, Khúc Xuân Thu đã cho nàng vào Học Viện Dị Nhân đi học.

Vì căn cơ tu luyện của nàng cao hơn bạn cùng lứa, nàng nhảy lớp, trực tiếp vào học lớp trung cấp có độ tuổi trung bình khoảng hai mươi.

Ban đầu, các anh chị cùng lớp rất tốt bụng, tranh nhau kèm cặp giúp đỡ học sinh nhỏ mới chuyển đến này.

Cho đến khi họ không biết làm sao giải đáp những thắc mắc của nàng và trong các đợt kiểm tra sau đó đều lần lượt bị nàng quật tơi tả, Khúc Duyệt trở thành một tồn tại kỳ quái trong lớp.

Chỉ hơn một năm, Khúc Duyệt nhảy ra khỏi lớp trung cấp, bước vào lớp cao cấp và vẫn cứ bất bại như cũ.

Nàng nhõng nhẽo với cha không muốn đến trường vì quá nhàm chán.

Trình độ giáo viên ở trường còn không bằng Ngũ Ca của nàng, người yếu nhất trong mấy anh trai, nàng không biết mình có thể học được gì ở đó.

Khúc Xuân Thu không khuyên nàng, chỉ đưa ra một gợi ý, nếu cho rằng giáo viên vô dụng vậy thì đi khiêu chiến với giáo viên! Khúc Duyệt làm theo, kết quả là bị đánh thật thảm, khóc lóc chạy về hỏi Khúc Xuân Thu làm sao để giành chiến thắng.

Ông nói với nàng, muốn thắng được giáo viên, nhất định phải nghe họ giảng bài để có thể hiểu họ, tìm được nhược điểm, rồi từ đó tìm ra chiến thuật để đánh bại.

Tu đạo giả không chỉ tu luyện công pháp tâm cảnh mà còn cả trí tuệ.

Không nhất thiết phải dùng vũ lực, nếu có thể vượt trội hơn trong một phương diện nào đó cũng đã là chiến thắng rồi.

Khúc Duyệt hỏi ông: “Phương diện nào ạ?”
Khúc Xuân Thu xoa xoa đầu cô: “Bất kỳ phương diện nào.”
Khúc Duyệt cắn ngón tay, trong mắt đầy hoang mang: “Ví dụ như cái gì?”
Khúc Xuân Thu lại cười nói: “Ví dụ như chọc cho người bình tĩnh thành tức giận, hoặc làm cho người lãnh đạm thấy sợ hãi hay ngạc nhiên.

A Duyệt này, mỗi lần con làm được, cha sẽ thưởng cho con.”
Vì thế Khúc Duyệt không còn cảm thấy học viện nhàm chán nữa.

Bất cứ lúc nào rảnh rỗi, nàng đều không bỏ lỡ buổi học của bất kỳ giáo viên nào và bắt đầu kế hoạch khiêu chiến của mình.

Mỗi lần khiêu chiến thành công, bị học viện cảnh cáo xử phạt, Khúc Xuân Thu lại thưởng cho nàng một quyển bí Tịch độc bản*.

Độc bản: sách chỉ còn lại một bản duy nhất tồn tại.

Cuối cùng, Khúc Duyệt trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng đắc tội hết tất cả giáo viên trong trường bao gồm cả viện trưởng vì vậy mà không thể nhận được bằng tốt nghiệp.

Cho nên, với kinh nghiệm của “lão đại trong làng quậy phá”, Khúc Duyệt sao có thể sợ Vi Tam Tuyệt! Thêm nữa, Vi tiền bối là Kiếm Thần chuyên nói nguyên tắc và đạo lý, không phải người trong ma đạo, Khúc Duyệt không cần phải sợ.

Nàng tự an ủi bản thân, trời sập cũng có Cư viện trưởng giúp chống đỡ rồi, vì vậy vứt bỏ tạp niệm nghiên cứu thử thách trước mắt.

Nàng biết ba người phía sau đều cho rằng đây là Mộ Quỷ có ma quỷ bên trong, thẳng một đường chém giết đến khi ra ngoài là được, dùng phương thức trực tiếp không quanh co lòng vòng y hệt cá tính của Vi Tam Tuyệt.

Bản thân nàng cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên chính tính cách của Vi Tam Tuyệt lại khiến nàng do dự.

Vì sao trên mộ lại cắm đầy hoa diên vĩ, hắn đâu giống người lãng mạn chứ.

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, Khúc Duyệt hiểu ra, cửa ải này vốn cũng không phải do hắn sáng tạo nên.

So với người khác hắn càng muốn mau lẹ hơn, không thèm hao phí tâm tư bày trí phức tạp ở mỗi thử thách, hắn chỉ đơn giản dựng lại những cảnh tượng mình từng trải qua, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ngũ hành tương sinh tương khắc.

“Trong mộ là Diễm Quỷ.” Khúc Duyệt quyết định dùng kiến thức của mình để phá giải, không suy xét suy nghĩ của Vi Tam Tuyệt nữa, “Đã chết còn đỏm dáng như thế chỉ có thể là Diễm Quỷ.”
Phía sau có tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ.

Vân Kiếm Bình lạnh lùng nói: “Kệ nó là cái quỷ gì, cứ giết đi!”
Thật không hiểu nữ nhân này, giờ có phải đang thi viết đâu chứ, còn ở đây phân biệt chủng với chả loại.

Phân biệt được rồi thì sao, không phải cũng chém giết đi ra ngoài sao, thật lãng phí thời gian vô ích!
Trục Đông Lưu cũng do dự rút kiếm.

Trong tay Quân Thư không có kiếm, hộp kiếm sau lưng cũng im hơi lặng tiếng, hắn hỏi: “Tiên sinh có cách nào không chiến mà đánh bại Diễm Quỷ không?”
“Có.” Đèn thần thức Khúc Duyệt trước mặt ba người dạo một vòng, “Diễm Quỷ sợ ba loại lửa, hai loại người.”
“Thiên hỏa, địa hỏa, thuần dương hỏa.” Quân Thư tiếp lời nàng, “Nhưng chúng ta không có.”
“Tiên sinh, hai loại người là người nào?” Trục Đông Lưu thấy Khúc Duyệt không có ý cho bọn họ xông lên đánh nhau liền thu về thanh kiếm đã rút ra được phân nửa.

Khúc Duyệt hạ thấp một chút nói: “Ăn mày và mỹ nhân.”
Cả ba người đều ngẩn ra.

Khúc Duyệt giải thích: “Diễm Quỷ dù là nam hay nữ đều rất phô trương, nó sợ ăn mày là vì lo bị lây dơ bẩn hôi hám, sợ mỹ nhân là vì họ khiến nó tự ti, tự nhiên muốn tránh né.”
Vân Kiếm Bình đã sốt ruột quá rồi, chẳng muốn nghe Khúc Duyệt lảm nhảm thêm nữa, mũi kiếm chỉa chỉa như muốn đâm thủng luôn đèn lồng, lớn tiếng quát: “Ngươi nói cả buổi chẳng phải vẫn đánh hay sao? Bây giờ ngươi là cái đèn, bọn ta không phải ăn mày cũng chẳng phải mỹ nhân!”
Tiếng nói vừa dứt thì thấy Quân Thư và Trục Đông Lưu quay đầu nhìn mình, Vân Kiếm Bình sửng sốt, không hiểu mình vừa nói gì sai, một lát sau mới giật mình, hơi chột dạ nói: “Ta…! ta cũng được coi là mỹ nhân à?”
Quân Thư buồn cười nói: “Hôm nay ta mới phát hiện Vân sư muội lại đáng yêu như vậy.”
Khúc Duyệt cũng thấy mình hơi thích nàng ta.

Vân Kiếm Bình là cháu gái của Đát Thi, diện mạo có năm phần tương tự, thiếu đi nét mị hoặc của Đát Thi nhưng lại thêm phần hào sảng của kiếm tu.

Thậm chí Giang Thiện Duy còn suốt ngày mắng nàng “ỷ vào mỹ mạo hoành hành ngang ngược”, từ đó thấy được nàng xinh đẹp thế nào.

Nhưng thật ra, bản thân Vân Kiếm Bình không ý thức được việc này.

Khúc Duyệt cười nói: “Nhưng Vân cô nương còn phải mặc thêm xiêm y tươi đẹp lộng lẫy nữa, còn hai người các ngươi khoác áo choàng cũ, lấy kiếm chém lẫn nhau rồi trét bùn lên mặt.”
Quân Thư và Trục Đông Lưu không hề ngần ngại đáp: “Vâng.”
Nhưng Vân Kiếm Bình lại thấy xấu hổ, nghe Khúc Duyệt nói xong trợn mắt định nói thì bị ánh mắt Quân Thư ngăn lại.

Ba người nghe theo Khúc Duyệt chỉ dẫn, từng người tự điểm trang.

Xong xuôi, đèn Khúc Duyệt được Vân Kiếm Bình cầm trong tay, dẫn theo Quân Thư và Trục Đông Lưu đi xuyên qua bãi tha ma.

Dọc theo đường đi, các nấm mồ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những bông hoa diên vĩ nhẹ nhàng xoay theo hướng đi của họ, nom như những con mắt đang chằm chằm quan sát từng cử động của họ.

Đến khi hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi bãi tha ma, cảnh tượng sau lưng cả bọn ầm ầm đổ sụp biến thành cát thần thức vương vãi khắp nơi.

Vượt qua ải thứ nhất, tiếp theo sẽ là ải thứ hai.

Khúc Duyệt đã hiểu ra cách thức nên không còn thấy áp lực nữa.

Trước khi vào cửa ải thứ hai, Vân Kiếm Bình dừng bước nói: “Ta biết bọn ta chỉ là quân cờ, phải nghe theo ngươi nhưng ta không hiểu, không nói rất khó chịu.”
Khúc Duyệt: “Ngươi hỏi đi.”
“Ngươi không tin năng lực của bọn ta sao? Vì sao không để bọn ta động thủ?” Vân Kiếm Bình nhìn Quân Thư và Trục Đông Lưu mặt mày lem luốc rất ấm ức.

“Có thể nhẹ nhàng đi qua, cớ gì phải chém giết, bên trong Thần Tạo đâu cần ngươi đến trừ ma vệ đạo.” Khúc Duyệt kiên nhẫn trả lời nàng.

“Nhưng kiếm tu chính là vì mục đích này, há sợ hãi chiến đấu chứ?” Vân Kiếm Bình vẫn không phục như cũ.

Khúc Duyệt không trả lời nàng, nói với Quân Thư: “Nhớ cho kỹ, đây là lý do đầu tiên khiến Phúc Sương của các ngươi thua trong Thí Luyện Cửu Quốc.”
Quân Thư trầm ngâm một lát, hơi nhíu mi, chắp tay nói: “Đã nhớ kỹ, mục đích cuối cùng của thi đấu là thắng lợi.

Tương lai chưa biết thế nào, cần phải tiết kiệm sức lực và thu lợi ích tối đa bằng nỗ lực nhỏ nhất.”
Khúc Duyệt muốn giơ cho hắn một ngón cái nhưng chỉ là một chiếc đèn nên nàng nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Vân Kiếm Bình ngẩn ngơ, Trục Đông Lưu yên lặng ghi tạc trong lòng.

—truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com —
Trên quảng trường, các đệ tử mới đầu đều chăm chú theo dõi hình ảnh bên phía Vi Tam Tuyệt, mong muốn học hỏi điều gì đó.

Nhưng sau khi Vi Tam Tuyệt bị chặn ở cửa, bọn họ không hiểu vì sao nên chuyển sự chú ý sang bên Khúc Duyệt.

Chứng kiến nàng không động thủ đã vượt qua cửa ải thứ nhất, hầu hết mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.

Rất nhiều người trong số họ đã nghe nói đến Diễm Quỷ, cũng có người từng nhìn thấy, nhưng họ chỉ biết Diễm Quỷ sợ ba loại lửa, chưa từng nghe nói Diễm Quỷ sợ ăn mày và mỹ nhân.

Không chỉ bọn họ, các trưởng lão ngồi trên thiên thượng thành quan chiến cũng đưa mắt nhìn nhau, chứng tỏ cũng không ai trong bọn họ biết cả, khó trách Cư Bất Khuất há mồm ngậm miệng cứ nói Khúc Duyệt tu vi không cao nhưng học thức uyên bác, đủ để đảm nhiệm chức danh “tiên sinh”.

Trên phù không đảo.

“Thái sư bá, vị Khúc cô nương này quả thật không bình thường đâu.” Đát Thi thấy Khúc Duyệt để tâm dạy dỗ Vân Kiếm Bình, trong lòng tăng thêm vài phần hảo cảm.

Quân Chấp vẫn giữ tư thế xếp bằng thiền định, nhắm mắt, hơi mấp máy môi: “Ở cạnh người hợp đạo sẽ có những trải nghiệm vượt xa tưởng tượng của các ngươi.”
Đát Thi khẽ gật đầu, lại cau mày: “Nhưng làm sao nàng ta biết Vi tiền bối mù màu? Nhược điểm ta nói với nàng đâu phải cái này.”
Quân Chấp giơ tay chỉ đảo bên kia: “Trí nhớ của hải yêu nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta.”
– — —
Lúc này trên quảng trường như sục sôi.

Khúc Duyệt mất một khoảng thời gian dài để phá giải cửa ải thứ nhất, nhưng ở cửa thứ hai chỉ cần nhìn lướt qua đã tìm ra ngay cách phá giải, cả ba người Quân Thư chưa hề rút kiếm lần nào.

Cửa thứ ba cũng y như thế, chớp mắt đã tới ải thứ tư.

Lại nhìn qua bên Vi Tam Tuyệt, một đám người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm khối xúc xắc sáu màu.

Cứ tiếp tục như vậy, Khúc Duyệt có thể nào thắng không?
“Sư tôn?”
Bên trong không gian Thần Tạo, đệ tử đang cầm khối xúc xắc run rẩy gọi một tiếng, hắn sợ sư tôn vì cảm thấy quá chán mà ngủ quên mất.

Yên tĩnh một chốc, Vi Tam Tuyệt bình tĩnh lên tiếng: “Lấy chủy thủ ra, khắc hoa văn lên từng viên nhỏ của xúc xắc, mỗi màu một hình, màu đỏ khắc kiếm, màu lam khắc đao, màu cam khắc cung…”.