Nấm chân? Vậy mà cũng nghĩ ra được. Khúc Duyệt lại bị cậu ta chọc cười: “Không phải giày tinh, là Tịch.”
Giang Thiện Duy kinh ngạc nhìn nàng, chưa từng nghe nói đến.
“Tịch là một loại hải yêu, từ linh khí của nước thủy triều mà ngưng kết thành, không có thực thể, không thể lên bờ.”
Mất đi ít máu đầu lưỡi tương đương với rút bỏ không ít dương khí, Khúc Duyệt cảm thấy lạnh, duỗi tay sưởi ấm, “Tịch thích nhất được nghe kể chuyện, nếu gặp nó trên biển, nó sẽ quấn lấy đòi kể chuyện, nếu kể hay sẽ được nó tặng báu vật biển.”
Giang Thiện Duy hỏi: “Nếu kể không hay thì sao?”
Khúc Duyệt nhướng mày: “Không hay liền bị kéo xuống biển ăn luôn.”
Trách không được làng chài này lại hoang phế, xem ra đã dời thôn đi vì ảnh hưởng của Tịch.
Giang Thiện Duy lại hỏi: “Nhưng không phải sư tỷ đã nói nó không thể lên bờ?”
“Bình thường không thể.” Khúc Duyệt liếc nhìn đôi giày, “Nếu mang giày của người vào thì có thể lên bờ, không đi xa quá là được.”
“Thì ra là thế.” Giang Thiện Duy khen, “Sư tỷ thật hiểu biết.”
“Ta đọc trong “Tuyển tập quỷ yêu ba nghìn thế giới”, đây là lần đầu tiên thấy vật thật.”
Đôi mắt Khúc Duyệt sáng long lanh, cảm thấy vô cùng hứng thú với Tịch yêu này. Thích nghe kể chuyện, tràn đầy lòng hiếu kỳ, hiểu biết thế sự, hắn chính là phương tiện hữu ích giúp nàng hiểu thêm về thế giới này. Bắt được hắn sẽ tiết kiệm cho nàng rất nhiều công sức.
“Tuyển tập quỷ yêu à?” Giang Thiện Duy nghĩ không ra, “Là sách gì? Sao chưa bao giờ thấy ở nhà sách dị nhân?”
“Sách do cha ta viết, không bán ra ngoài.” Khúc Duyệt đứng dậy chỉ vào giường, “Ngủ đi, khuya rồi.”
Giang Thiện Duy vội vàng nói: “Sư tỷ ngủ giường.”
Khúc Duyệt lại bước ra ngoài: “Tối nay ta không ngủ, phải đi xung quanh tìm một ít nguyên liệu để lập pháp trận. Tịch lòng dạ hẹp hòi, vừa rồi bị ta đả thương, sau khi bình phục nó sẽ tìm chúng ta báo thù.”
Giang Thiện Duy muốn nói rời đi trong đêm không phải được rồi sao, mắc mớ chi phải bày trận?
“Sư tỷ muốn bắt nó sao?” Hẳn là thế rồi, cậu cũng đứng lên nói: “Ta giúp tỷ.”
Khúc Duyệt thực sự không muốn cậu gây thêm phiền phức, nghĩ ra một lý do: “Thật không tiện, pháp trận của Khúc gia không thể truyền ra ngoài.”
Giang Thiện Duy vội dừng bước: “Vậy ta đi ngủ trước. Sư tỷ đừng đi xa quá.”
“Yên tâm, dù ta đi xa, vẫn có thể nghe thấy mọi động tĩnh của cậu.” Khúc Duyệt bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. “Mộng đẹp!”
Nàng bận rộn gần như cả đêm bày ra một trận pháp bắt yêu. Không thể sử dụng pháp lực thật sự là một khổ ải. Nếu không một con quái biển cấp bậc này, chưa cần đến một lóng tay của nàng cũng đủ để chọc chết nó.
Loay hoay với bắt yêu trận xong, nàng vẫn chưa yên tâm, sợ Giang Thiện Duy bị ảnh hưởng nên nàng đi vào rừng trúc, chặt một cây trúc làm thành một cây sáo. Xét cho cùng, đâu thể thổi được nhiều bài bằng lá trúc.
Giắt sáo vào thắt lưng, Khúc Duyệt ngồi xếp bằng bên bờ biển lắng nghe thanh âm thủy triều lên xuống. Thật ra, vốn không phải rắc rối như vậy. Nhạc cụ bản mệnh của nàng không cần pháp lực vẫn có thể lấy ra được nhưng nàng không muốn, trừ khi là vạn bất đắc dĩ, còn thì nhạc cụ bản mệnh vẫn nên đặt trong thức hải để bảo quản cho tốt.
Ở Hoa Hạ quốc, cấp bậc tu luyện được chia thành năm cảnh giới lớn theo thứ tự: Ngưng Khí, Thức Hải, Thoát Thai, Xuất Khiếu và Độ Kiếp.
Độ kiếp thất bại sẽ bị tan biến vào hư không, giống những vật phẩm chứa bên trong vòng trữ vật của Giang Thiện Duy tuy không hư hao nhưng không bao giờ có thể tìm lại được. Nếu độ kiếp thành công, người tu luyện có thể hợp cùng thiên địa, có được sức mạnh của trời đất, thoát ra khỏi ngũ hành luân hồi, đạt đến cảnh giới đại tự tại.
Hợp Đạo hay sự hòa hợp trong đạo pháp là mục tiêu và lý tưởng suốt đời của những tu đạo giả. Một số người theo đuổi sức mạnh, một số tìm kiếm trường sinh, một số lại vì sự thông tuệ, muốn thoát ly mông muội, thấy rõ được bản chất của thiên địa vạn vật.
Nhạc Tu, còn gọi là âm tu ở một số thế giới khác, được công nhận là con đường dễ dàng nhất để lĩnh hội Thiên Đạo. Thiên Đạo không có hình dạng dáng dấp cụ thể nhưng lại có âm thanh, tiếng côn trùng chim chóc, âm thanh của gió mưa… chính là âm thanh của Thiên Đạo. Những Nhạc Tu giả với thiên phú cao siêu có thể trực tiếp giao tiếp với Thiên Đạo.
Cha của Khúc Duyệt, Khúc Xuân Thu, sau khi Khúc Tống được sinh ra, ông đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp được nhiều năm rồi. Mặc dù có không ít đại lão tu giả ở Hoa Hạ đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp nhưng nếu nói rằng Khúc Xuân Thu là người đầu tiên có thể chạm đến Hợp Đạo thì những đại lão kia dù có thổi râu trừng mắt, cắn răng chịu đựng cũng không thể mở miệng phản bác một chữ.
Tuy nhiên Khúc gia là một dòng họ khiêm tốn kín đáo, các môn phái, gia tộc nhỏ không có nền tảng hiện nay biết rất ít về nhà họ Khúc.
Hai mươi tám năm trước, Khúc Xuân Thu nhận ra mình đã đột phá cảnh giới, ông dự định chờ Khúc Duyệt sinh ra rồi sẽ bế quan bước vào Hợp Đạo. Nhưng người tính không bằng trời tính, không ai ngờ được Khúc Duyệt vừa sinh ra đã mắc một căn bệnh lạ, nàng khóc suốt ngày đêm, khản cả giọng, ngay cả lão tổ Dược Thần Cốc cũng phải bó tay không có cách nào.
Cho đến một ngày, bên trong tã lót, cô bé con đột nhiên hét lên, tròng mắt lồi lên, máu chảy ra từ hai lỗ tai nhỏ. Khúc Xuân Thu vô cùng hoảng sợ và cuối cùng cũng hiểu ra mấu chốt của sự việc. Cô con gái nhỏ của ông có thiên phú dị bẩm, có thể nghe được những âm thanh mà người thường không thể. Đối với Nhạc Tu mà nói là một việc vô cùng tốt, chính là thần lực! Nhưng đối với một đứa bé chưa có ý thức, không thể kiểm soát năm giác quan, những làn sóng âm thanh hỗn độn, thậm chí dữ dội này là vũ khí đoạt mạng.
Khúc Xuân Thu đã dùng một tấm cách âm phong bế tai của nàng lại, cũng không thể chặn được hoàn toàn. Sau đó, chỉ có thể một bước đi một bước dập đầu lên đến đỉnh núi Vạn Trượng, mượn Kim Quang Lưu Ly Tráo, bảo vật quý giá của chùa Đại Vô Tướng, đặt nàng vào bên trong, nàng mới thôi không khóc nữa. Thời thơ ấu, Khúc Duyệt không bao giờ ra khỏi nhà, nàng ăn, uống, ngủ, vệ sinh bên trong cái lồng lớn hai mét vuông ấy. Người trong nhà muốn nói chuyện với nàng đều phải chui vào trong. Mỗi ngày ngoài đọc sách, Khúc Duyệt đều tu luyện. Muốn bước ra khỏi chiếc lồng, nàng phải có khả năng điều khiển năm giác quan của mình.
Khúc Xuân Thu đương nhiên cũng vứt ra sau đầu chuyện bế quan hợp đạo, chỉ dốc lòng dạy dỗ nàng. Được danh sư trong cảnh giới Độ Kiếp chỉ dẫn, cùng với thiên phú hơn người, trong khi các tiểu tu giả cùng tuổi vẫn còn đang luyện tập hô hấp mỗi ngày, nàng đã luyện được đến cảnh giới Ngưng Khí, điều khiển thành công năm giác quan.
Năm nàng mười tuổi, được sự động viên của cha, nàng căng thẳng lo lắng lần đầu tiên bước chân ra khỏi Lưu Ly Tráo…
Ôi, không đúng nha.
Hồi tưởng lại chuyện cũ khiến lòng có chút xúc động, nhưng sao bỗng dưng nàng lại muốn khóc, thật không bình thường. Tập trung tinh thần, Khúc Duyệt cẩn thận lắng nghe, nàng phát hiện ra sóng âm kỳ lạ xen lẫn trong thủy triều, là tiếng nữ giao nhân ngâm nga. Kỳ lạ, nữ giao hiếm khi xuất hiện ở chỗ nước cạn, tiếng hát lại đang hướng về phía nàng.
Khúc Duyệt nhất thời không biết nên khóc hay cười, sách của cha viết quả không sai, tính cách của Tịch có thể hình dung qua ba cụm từ: “có qua có lại”, “ăn miếng trả miếng” và “đến chết mới thôi”. Nàng làm hắn chảy nước mắt, hắn phải khiến nàng rơi lệ thì mới được. Thì ra, làm hắn chảy nước mắt, so với đả thương linh thể hắn bằng máu đầu lưỡi, càng làm hắn ghi thù hơn.
Khúc Duyệt đứng lên, nhảy lên một tảng đá ngầm: “Hừ, đánh không lại ta nên đi cầu giúp đỡ à?”
Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy hải yêu bực bội nói: “Ta không phòng bị!”
Khúc Duyệt giễu cợt: “Vậy ngươi lên bờ, chúng ta đấu lại!”
Một lúc sau, hải yêu nghiến răng: “Có gan thì ngươi xuống nước!”
“Có gan thì ngươi lên bờ đi!”
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đã bày trận chờ bắt ba ba trong rọ.”
Khúc Duyệt sờ cằm, hải yêu này thông minh hơn nàng tưởng, xem ra đạo hạnh không cạn. Không khí đột nhiên an tĩnh hồi lâu, nàng hơi nghiêng tai, nghe thấy khoảng một trăm trượng* dưới nước có mấy tiếng nói.
1 trượng = 3,33m; 100 trượng = 333m
Giọng nữ: “Nàng ta không tốt lành gì, chúng ta đánh không lại, ngươi lại trong thời điểm mấu chốt của hóa hình, không cần vương thêm phiền phức.”
Giọng lão: “Đúng vậy, Ba ca.”
Giọng nam: “Không được, ta nhất định phải khiến nàng ta cũng rơi lệ, nếu không ta tuyệt đối không cam tâm!”
Giọng trẻ con: “Này, Tiểu Ba Ba, quân tử báo thù mười năm không muộn, nàng ta bắt rất nhiều cháu rùa của ta đi bày trận, ta đều nhắm mắt hết.”
Giọng lão: “Đúng vậy, Ba ca.”
Bị khuyên một hồi, Tịch Yêu kia hét lên “a, a” vô cùng tức giận, sau đó rẽ nước vọt lên, cuốn lên một cột xoáy nước cao hơn mười trượng, hướng tới chỗ Khúc Duyệt trên bờ nhanh chóng tấn công. Nàng vội vàng lấy sáo trúc giắt bên hông ra nhưng rồi lại thấy xoáy nước đang kích động kia bỗng nhiên tản ra. Những giọt nước rơi xuống tựa như những ngôi sao trên trời đang rơi xuống biển.
Trong màn mưa sao, hơi nước dần ngưng kết thành một bóng người tỏa ánh sáng bạc quanh thân, cái bóng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bàn Long Hải Tịch Yêu, Huyễn Ba, ta chỉ biết ngươi họ Khúc, có dám báo tên đầy đủ không?”
Không cảm thấy chiến ý của đối phương, Khúc Duyệt cất cây sáo đi.
Xem tu vi của hắn, nàng cảm thấy cũng không dễ bắt, chi bằng tranh thủ hỏi lai lịch của quả trứng: “Có thể nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi tìm ta báo thù nhưng trước hết ngươi phải trả lời ta mấy chuyện nhỏ.”
Huyễn Ba tựa hồ rất quen với việc trao đổi thông tin: “Bao nhiêu?”
“Năm chuyện?”
“Thành giao.”
— —
Editor muốn nói: Ối, Ba ca tuy nóng nảy nhưng dễ nói chuyện quá nè!