Khương Vũ Nhu nghe vậy liền trực tiếp đẩy Long Ngũ ra, xông thẳng vào phòng bệnh của Cacao, lúc cô nhìn thấy Cacao, gánh nặng trong lòng cô mới hạ xuống.Sau đó, cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, đôi mắt đỏ hoe, tựa vào cái đầu nhỏ của Cacao, không ngừng xoa đầu cô, những giọt nước mắt cũng lăn dài trên khóe mắt.”Me Cacao không sao, Cacao nhìn thấy ba, con nhìn thấy ba …” Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt truyền đến, Khương Vũ Nhu lo lắng không biết đặt tay ở đâu, trong hốc mắt nước mắt cũng là vỡ đê: “Cacao, con tỉnh lại đi, con làm mẹ sợ chết khiếp, mẹ còn nghĩ rằng mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
Hu hu hu…“Mẹ …!đừng khóc …!Khụ khụ …!Cacao không sao, Cacao không đau…” Cacao yếu ớt mới khôi phục một chút máu trên mặt, tuy rằng còn rất nhỏ nhưng mà vô cùng thành thục vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra, nắm lấy tay Khương Vũ Nhu, nói ra những lời khiến người khác đau đớn.Cô bé chỉ mới bốn tuổi, nhưng trưởng thành và ngoan ngoãn hơn bất kỳ người lớn nào.Khoảnh khắc đó, Khương Vũ Nhu cảm thấy trái tim mình như nát vụn, không ngừng gật đầu lau nước mắt nói: “Ừ, mẹ không khóc, Cacao ngoan, Cacao là bảo bối của mẹ và là niềm tự hào của mẹ.”“Mẹ…!Ba con đâu? Cacao nhớ ba lắm…!Ba đang ở đâu ạ? Có phải ba không cần đến Cacao nữa không ạ…!Hu hu hu…” Cacao nói một cách yếu ớt, khế nức nở.Trong lòng Cacao nhỏ luôn nghĩ đến Tiêu Chiến.
Trong 5 năm qua cô bé chưa thấy qua ba của mình, lúc nào cũng bị người ta gọi là con hoang.
Vất vả lắm cô bé mới gặp lại ba của mình.
Cacao rất sợ sẽ mất ba một lần nữa.“Ba không sao, một lát nữa ba sẽ về, Cacao ngoan, ngủ một giấc thật ngon tỉnh dậy liền sẽ thấy ba trở về.” Khương Vũ Nhu an ủi Cacao, trong lòng cô cũng không rõ Tiêu Chiến rốt cuộc có còn sống hay không.Mà lúc này, Long Ngũ đã đi tới, nói: “Chị dâu, chị cần nghỉ ngơi và Cacao cũng cần nghỉ ngơi.”Khương Vũ Nhu lưu luyến không muốn rời Cacao, lúc xoay người rời đi, Cacao đột nhiên hỏi: “Chú ơi, có phải bởi vì Cacao nên ba mới không trở về ạ? Chú có thể giúp Cacao tìm ba không ạ?”Long Ngũ cảm động, là một đại hán tử mà giờ phút này mắt cũng ướt lệ nhòa, nói: “Cacao ngoan, ba con không sao đâu, ba nhất định sẽ trở về! Con ngoan ngoãn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại là có thể nhìn thấy ba.”“Dạ! Cacao ngoan…Cacao đi ngủ…” Cacao khế lầm bầm nhắc mãi, rồi mơ màng thiếp đi.Khương Vũ Nhu đi ra khỏi phòng, mặt lo lắng nhìn về phía Long Ngũ, hỏi: “Tiêu Chiến đang ở đâu? Tại sao anh ấy vẫn chưa trở về? Có phải anh đã…”Nói đến đây, Khương Vũ Nhu cảm giác bản thân gần như không chịu được nữa, tay trái nắm chặt quần áo trên ngực.Long Ngũ đạo: “Chị dâu, đừng lo lắng, đại ca không sao.
Trên đường đi anh ấy chậm trễ một số việc, sẽ về sớm thôi.”“Thật sao?” Khương Vũ Nhu vừa hỏi, vừa bị đưa vào trong phòng ngủ.Tuy nhiên, cô nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, bỏ qua sự phản kháng của Long Ngũ và những người khác.
“Mọi người không cần đi theo tôi, tôi đi một chút sẽ về.
Nếu lúc đó Tiêu Chiến đã trở lại, hãy nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy, và mong anh ấy chăm sóc tốt cho con gái của chúng tôi.”Nói xong, Khương Vũ Nhu mang theo thân hình mệt mỏi, trực tiếp bắt xe ở Sơn trang, nói với tài xế: “Tài xế ơi làm phiền anh, đến khu Long Khẩu nhà họ Khương.”Cô biết Tiêu Chiến đã gây ra tai họa lớn, đó là đại thiếu gia của nhà họ Kim, cô đi gọi viện binh.
Tất cả những gì bây giờ Khương Vũ Nhu có thể nghĩ tới chính là nhà họ Khương.Tuy nhiên, đã 5 năm, cô chưa bao giờ trở lại đó kể từ khi cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương.
Bây giờ quay lại chỗ đó, quả thực Khương Vũ Nhu cũng không chắc lắm, cô nắm chặt bàn tay nhỏ vào chính vạt áo của mình, nhìn cảnh đường phố xẹt qua cửa kính xe.Mà hơn mười phút sau khi Khương Vũ Nhu rời đi, Tiêu Chiến vừa sải bước chạy vào Sơn trang, vừa vô cùng lo lắng hét lớn: “Vũ Nhu, anh về rồi đây!”Anh lúc này nóng lòng muốn nhìn thấy Khương Vũ Nhu, nhất thời không muốn chờ!“Chủ soái, phu nhân cô ấy…!Cô ấy không ở Sơn trang.” Long Ngũ nói một cách yếu ớt..