Khi đó do võ hồn nên hắn không quen đấu võ, chỉ có thể lựa chọn chức nghiệp không có tiền đồ nhất là Hồn Thiên sư.
Nhưng Lục Vũ không phục, trải qua biết bao gian khó rốt cục hắn cũng sáng tạo ra kỳ tích dành cho Hồn Thiên sư.
“Ngươi hiểu gì về thuật luyện đan?”
Lâm Phong nói: “Ta đến Thanh Sơn tông đã ba năm, đã nắm giữ được nguyên lý luyện đan cơ bản, coi như cũng có một số tâm đắc về việc nhận biết dược liệu, phối hợp dược liệu lẫn khống hỏa.”
Lục Vũ hỏi: “Có kinh nghiệm luyện đan một mình chưa?”
Lâm Phong ấp úng trả lời: “Ba lần, nhưng ta không nắm bắt được, các sư huynh đều cố ý xa lánh ta, không cho ta cơ hội.”
Lục Vũ cười hỏi: “Ngươi cảm thấy vấn đề quan trọng nhất của việc luyện đan là gì?”
Lâm Phong ngẫm nghĩ nói: “Với ta thì ta cảm thấy đan phương là quan trọng nhất. Thường ngày ta không được tiếp xúc đến những thứ đó, mà Luyện Đan sư của ngoại viện Đan tông cũng hết sức keo kiệt, chỉ truyền thụ cho một ít tri thức căn bản thôi.”
Lục Vũ từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi: “Đệ tử Đan tôn ban đêm thường làm gì, có cơ hội luyện đan trộm không?”
Lâm Phong nói: “Ban đêm đa phần là tu luyện, ban ngày thì làm việc. Có đôi khi các sư huynh sai ta đi dọn đan lô, nhưng không có dược liệu và đan phương, cho dù có thời gian cũng không thể làm gì được.”
“Ngoại viện Đan tông thường luyện chế đan dược gì?”
Lâm Phong nói: “Hầu hết đều là Dưỡng Hồn đan, bởi ngoại viện Đan tông nhắm tới đối tượng chủ yếu là đệ tử ngoại viện Võ tông, đa phần các đệ tử khi mở võ mạch đều phục dụng Dưỡng Hồn đan để tẩm bổ võ hồn. Thi thoảng thì cũng luyện Tụ Lực đan dùng để tăng cường thể năng, cường hóa thể chất. À còn có luyện chế một số đan dược chữa thương ngoài da nữa.”
Lục Vũ hỏi: “Ngươi luyện đan gì?”
Lâm Phong cười khan nói: “Ba lần tập luyện đan kia ta chỉ luyện loại đan dược đơn giản nhất là Chỉ Huyết đan, nhưng lần nào cũng không thành công.”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Hách sư huynh đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi đang làm gì thế Lâm Phong?”
Lời này khiến Lâm Phong giật nảy mình, trên thực tế thì Lục Vũ đã cảm giác được Hách sư huynh xuất hiện, nhưng hắn cố ý không nhắc nhở Lâm Phong là để coi thử phản ứng của đối phương.
“Sư huynh, ta… ta… tới coi thử hắn có lười biếng hay không.”
“Thật sao?”
Hách sư huynh tiến tới, trừng mắt nhìn Lâm Phong, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Lâm Phong theo bản năng cùi đầu, không dám nhìn hai mắt Hách sư huynh.
“Nếu ngươi đã tận tâm tận tụy như thế thì ngồi xuống chỉnh lý dược thảo cùng hắn luôn đi, ban đêm nhớ quét dọn đan lô sạch sẽ, nếu ngươi lười biếng thì coi mai ta thu thập ngươi thế nào.”
Lâm Phong khẽ nhúc nhích môi, tựa hồ muốn phản đối, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng.
Hách sư huynh lạnh lùng nhìn Lục Vũ một hồi, mắng: “Ngươi cũng không được lười biếng, nếu không thì cắt cơm tối.”
Nhìn Hách sư huynh rời đi, lúc này Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao ngươi lại sợ hắn đến thế?”
Lục Vũ hỏi thăm.
Lâm Phong cười khổ nói: “Ở chỗ này mà đắc tội Hách sư huynh thì coi như không có thứ ngon để ăn. Trừ phi phương diện luyện đan ta hơn hắn, bằng không sẽ bị hắn áp chế mãi thôi. Hách sư huynh thích làm lớn thích công to, lại thích hãm hại người khác, trước đây từng có đệ tử Đan tông bị hắn hãm hại đuổi ra khỏi tông môn đấy.”
Hai người vừa nói chuyện phím vừa chỉnh lý dược thảo.
Lục Vũ phát hiện Lâm Phong là một người tinh tế, dù hơi nhát gan nhưng hẳn là do thực lực thấp, hay bị ăn hiếp mà thôi.
“Ngươi có muốn vượt qua Hách sư huynh, rời khỏi ngoại viện Đan tông tiến nhập nội viện Đan tông không?”
Lâm Phong sững sờ, không chút nghĩ ngợi nói: “Muốn chứ, đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng chuyện đó không thực tế chút nào. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, trước mắt tạm thời chịu đựng ở ngoại viện, chờ đến khi Hách sư huynh tiến nhập nội viện thì ta liền có cơ hội.”
Lục Vũ nói: “Đây là hạ sách, không thể chờ mãi được.”
Lâm Phong thở dài: “Với những đệ tử không quyền không thế không bản lãnh không chỗ dựa như chúng ta, ngoại trừ chịu khổ ra thì làm gì còn thượng sách nào nữa?”
Lục Vũ nói: “Ta có thể giúp ngươi thành một Luyện Đan sư, giúp ngươi vượt qua hắn trong thời gian ngắn nhất.”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Lâm Phong ngừng tay, ngạc nhiên nhìn Lục Vũ.
“Ngươi nói thật chứ?”
Lục Vũ cười nói: “Ngươi hẳn là nghĩ tại sao ta lại muốn giúp ngươi đúng không.”
Lâm Phong sững sờ, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
“Ngươi muốn ta làm chuyện gì?”
Lục Vũ nói: “Luyện đan. Ta cho ngươi đan phương, ta dạy ngươi nhận biết dược liệu, dạy ngươi khống hóa, nói cho ngươi biết hết tất cả các bước luyện đan, có thể học được nhiều hay ít phải coi ngộ tính của ngươi.”
Lâm Phong hơi kích động, nhưng hắn nhịn được.
“Chỉ có đan phương thôi chưa đủ, còn phải có dược liệu nữa.”
Lục Vũ nói: “Chẳng phải đều ở đây cả sao?”
Lâm Phong lắc đầu nói: “Những dược liệu này từng được kiểm tra, rất khó giấu làm của riêng, sẽ có sư huynh chuyên môn kiểm tra.”
Lục Vũ cầm một gốc thảo dược, thuận miệng nói: “Có một số loại dược hiệu ở phần rễ phần thân hoặc phần lá của dược liệu, chỉ cần ngươi lấy đi nửa lá, mấy sợi rễ thì ai phát hiện ra được?”
Lâm Phong ngạc nhiên, trên mặt hiện ra vẻ bội phung.
“Ngươi thật thông minh.”
Lục Vũ nói: “Đây là kinh nghiệm, ngươi còn trẻ. Được rồi, trước học tập một chút đi, tới tối chúng ta đi luyện đan.”
Lâm Phong vui sướng ngồi chỉnh lý dược thảo với Lục Vũ, cũng nói ra những dược lý mà bản thân am hiểu.
“Không đúng, không phải, sai rồi. Hai phần ba dược hiệu trong này ngươi nói cũng sai. Loại này… loại kia…”
Lục Vũ dần sửa lại những chỗ sai, Lâm Phong nghe như si như say.
“Ổn rồi, giờ ta cho ngươi biết một đan phương, ngươi nhớ cho rõ đấy.”
Lâm Phong mừng húm nói: “Ta nhất định sẽ nhỡ kỹ.”
“… Đây là đan phương Dưỡng Hồn đan mà chúng ta sẽ luyện chế đêm nay, tổng cộng ba mươi bảy vị thuốc, cố nhớ kỹ phương pháp phối hợp những vị thuốc này đấy… Giờ bắt đầu chuẩn bị dược liệu đi.”
Lâm Phong hết sức nhiệt tình, trước bữa tối thì Hách sư huynh tới kiểm tra, cả hai không tránh khỏi một phen trách móc, nhưng Lục Vũ không thèm để ý.
Sau bữa cơm tối, Lâm Phong dẫn Lục Vũ vào đan phòng, chỗ này trang bị đơn sơ thuộc loại thấp kém nhất.
“Một lò cần một canh giờ, chúng ta chuẩn bị ba phần dược liệu, sau đó ngươi nhìn kỹ quá trình & trình tự ta luyện đan, lần thứ hai thì tới ngươi luyện.”
Lục Vũ sai Lâm Phong nhóm lửa, cũng dạy cho hắn thổi lửa vừa phải, lúc nào bỏ dược liệu gì, làm như thế nào đều nói hết.
Vẻn vẹn thời gian một nén nhang, Lục Vũ liền bỏ ba mươi bảy vị dược tài vào trong đan lô.
“Vậy là được rồi à?”
Lâm Phong rất hưng phấn, hai mắt rực lửa.
Lục Vũ nói: “Chưa đủ, quan trọng nhất là một bước này.”
Lục Vũ lấy ra một câu tiểu đao, cắt ngón tay để máu tươi nhỏ vào trong lò đan.
“Máu không thể quá nhiều, như thế sẽ cải biến dược hiệu, nhưng cũng không thể quá ít. Hỏa lô nhiệt độ cao, sau khi máu nhỏ xuống sẽ hóa thành huyết vụ, đan dược hấp thu tinh hoa trong huyết vụ mới càng có linh tính.”
Lục Vũ đang chỉ điểm yếu quyết, cũng để Lâm Phong cắt tay nhỏ máu.
Tiếp theo liền là nắm giữ đan hỏa, bước này hết sức quan trọng, Lục Vũ cẩn thận chỉ dạy.
Sau hơn nửa canh giờ, lò Tẩy Hồn đan thứ nhất đã được luyện chế xong.
Trước khi khai lò, Lục Vũ nói: “Luyện đan có một chỉ tiêu quan trọng là tỉ lệ thành đan.”
Lâm Phong nói: “Ta biết chuyện này, đây là tiêu chuẩn quan trọng để kiểm tra cấp bậc của các Luyện Đan sư.”
Lục Vũ nói: “Một lò này có thể luyện chế ra được mười viên Tẩy Hồn đan, ngươi cảm thấy sẽ có mấy cái thành đan, mấy cái phế phẩm?”
Lâm Phong nhìn đan lô, chần chờ nói: “Ba cái thành đan coi như đã rất khá rồi.”
Lục Vũ cười mắng: “Ngươi đánh giá ta thấp thế?”
Sau khi mở đan lô, bên trong mười viên thì có bốn viên là phế đan, tỉ lệ thành công là sáu mươi phần trăm.
Lâm Phong hoảng sợ nói: “Sao tỉ lệ thành công lại cao thế được?”
Lục Vũ mắng: “Cao cái con khỉ, chỉ có sáu viên chứ mấy, tới phiên ngươi.”
Lâm Phong khiếp sợ nhìn Lục Vũ, trong mắt nhiều ra một phần sùng bái.
Lò thứ hai Lâm Phong một mình luyện chế, Lục Vũ phát hiện đối phương ghi nhớ rất tốt, làm gần như không sai một bước, chỉ là hỏa hầu của hắn chưa được đủ nên tỉ lệ thành đan chỉ có bốn mươi phần trăm.
Nhìn bốn viên đan dược, Lâm Phong vô cùng kích động, cao hứng khoa tay múa chân, chạy tới chạy lui quanh Lục Vũ.
“Thành công, rốt cuộc ta cũng thành công.”