Chương 15: Kiểm tra

Hạ Hầu Canh hôm nay tâm tình phập phồng nhiều lần.
Bởi vì chiến sự báo cáo thắng lợi, mới đầu, hắn là coi như cao hứng kiểm tra nhi tử, kết quả phát hiện, hắn bề bộn nhiều việc chính vụ, các hoàng tử lại đối với việc học lơ là, hắn rất tức giận, hắn nghĩ con cháu mình làm sao có thể là một lũ phế vật ngồi ăn chờ chết! Lần sau nhất định phải nhìn kỹ!
Về sau hỏi riêng Hạ Hầu Phái một hồi, biết được Hoàng hậu đem Hạ Hầu Phái dạy rất khá, hắn mới vui vẻ.
Tiểu hài tử như thế là tốt, dù không giống người thường, trong mắt người ngoài, cũng vẫn là đứa bé, Hạ Hầu Canh không tin là Hạ Hầu Phái được Hoàng hậu dạy cho, hai tuổi hơn, dù dạy, cũng không thể học được thế. Thập nhị lang như thế, hẳn vì Hoàng hậu ngày thường cũng là như thế. Điều này khiến Hạ Hầu Canh yên tâm không ít.
Trải qua huynh đệ tương tàn, sợ nhất con của mình cũng thủ túc tương tàn. Trước mắt trong Chư Tử thông minh nhất, trừ Thái tử tôn quý nhất ra, còn có Thập nhị lang bị mẹ của hắn từ nhỏ dạy hiếu đễ chi đạo, Hoàng đế tất nhiên là mừng rỡ.
Long nhan đại duyệt, Hạ Hầu Canh cùng Hạ Hầu Phái dùng cơm.
Biểu diễn xong đạt được phần cơm ban thưởng, Hạ Hầu Phái ánh mắt sáng lên, A cha sẽ có thịt ăn!
Kì thực, Hạ Hầu Phái cũng không phải không được sờ đến 1 miếng thịt, cô mỗi ngày đều dùng rau quả trái cây, hạt đậu, thịt, cũng không thể thiếu, đồ ăn thập phần cân đối. Chẳng qua là cô ăn thịt, phần lớn là thịt băm, canh thịt, rất không đủ tư vị. Hạ Hầu Phái muốn ăn đồ nấu xào ý vị mười phần! Đó mới là thịt a!
Theo A nương ăn một chút, đến lúc đó nói là A cha ban tặng, không dám từ. Hạ Hầu Phái thập phần chờ mong.
Nhưng mà, cô lại thất vọng rồi. Hoàng hậu nghe nói Hoàng đế ban cơm, sai người đem cho Hạ Hầu Phái cơm canh từ Trường Thu cung.
Hoàng đế thấy vậy, nâng trán nói: “Suýt nữa sơ sót.” Lại thán, Hoàng hậu quả thật hiền lương, đối Thập nhị lang không chỗ nào là không dụng tâm.
Việc của Thập nhị lang, Hoàng hậu luôn hiểu rõ, Hoàng đế cũng không can thiệp, sai người bày cơm canh lên, hắn miệng lớn ăn thịt, Thập nhị lang ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ, miệng nhỏ ăn thịt cháo.
Ý tưởng ăn vụng thịt tan vỡ, Hạ Hầu Phái cùng Hoàng đế dùng xong cơm tối, liền cho cung nhân bảo vệ, trở về Trường Thu cung.
Hoàng hậu một mực trong nội cung chờ đợi cô, thấy cô trở về, hỏi cô trả lời thế nào, Hạ Hầu Phái đầu đuôi gốc ngọn mà nói. Nghe Hạ Hầu Phái nói đến: “Nhi nói từ lễ mà thôi, A cha xem ra hết sức hài lòng.”
Hoàng hậu nhíu mày nhỏ rất khó thấy, rất nhanh thoải mái, nói: “Như thế, ngươi liền cứ nói từ lễ a.”
Hạ Hầu Phái nghe xong, liền biết cô nói đúng rồi, cũng biết A nương tuy là nữ nhân thế gia, trọng lễ, nhưng cũng không phải chỉ biết lễ.
Cô hiểu A nương, A nương hiểu cô, liền tốt, về phần Hoàng đế, vẫn là để hắn bên ngoài đi.
Hạ Hầu Phái tuổi nhỏ thân thể tinh thần hữu hạn, nói với hoàng hậu xong, liền bắt đầu mệt rã rời. Hoàng hậu thấy vậy, ôm cô về tẩm điện.
A nương ngực mềm, thơm thơm, có 1 loại hơi thở đặc hữu, Hạ Hầu Phái an tâm làm buồn ngủ lợi hại hơn, không bao lâu liền ngủ.
Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh giường, ở trên người của cô nhẹ nhàng xoa, thẳng đến lúc cô ngủ say, liền ngồi dậy, để A Kỳ đỡ tay đi ra ngoài.
Trọng Hoa ở Thái Cực điện ăn cơm, tất nhiên đã được hậu cung biết.
Hoàng hậu cùng A Kỳ nói: “Để ý, chớ để các nàng làm phản.”
A Kỳ cười cười: “Nhìn xem. Điện hạ nhiều năm quán xuyến, nay vô luận Tam phu nhân hay Cửu tần, ai dám làm chuyện xấu?”
Hoàng hậu ánh mắt chuyển qua cái đèn trong góc tối, nhẹ nhàng nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Vạn nhất này, đều muốn từ rễ bóp tắt.”
A Kỳ biết rõ Hoàng hậu làm việc, vội nói: “Các nơi đều có người lưu ý, A Lâm, A Xương cũng đều bên ngoài, có tiếng gió, liền lập tức báo điện hạ, nhất định không khiến sự tình năm đó lại tái phát!”
Gió từ cửa sổ vào, kéo màn trướng, bay bay, ngày thường nhìn không có gì lạ, chỉ có theo gió mà động, có gió liền như sóng nước lưu động.
Hoàng hậu mắt theo màn trướng sáng tối mà chớp động, nàng vẫn là bình thản giọng nói: “Cần ẩn nấp, chớ cùng người của bệ hạ chạm mặt.”
Hoàng đế khống chế cung cấm, tất có người nhìn chằm chằm.
A Kỳ hiểu được: “Vâng.”
Như Hoàng hậu sở liệu, tin Hạ Hầu Phái tại Thái Cực điện ăn tối rất nhanh đã bị hậu cung biết, người bên cạnh vẫn còn đây, Hoàng hậu âm thầm, thủ đoạn cũng không ấm áp, con của nàng, hâm mộ là được, ai muốn hiện ra không vừa lòng, qua mấy ngày, tất có vận rủi chờ.
Hoàng hậu, cũng không phải người nhân từ nương tay.
Nhưng Ngụy quý nhân là ngoại lệ. Nàng tự ngạo về gia thế, có hai vị huynh trưởng bỉnh quyền, trong hậu cung không ai có thể cùng nàng tranh phong, đối với Hoàng hậu trừ thân phận chênh lệch, nàng cũng không kém cái gì, còn nữa, Thập nhị lang quá nhỏ, mặc dù thông minh, đã định trước không có năng lực. Bởi vậy, hậu vị về sau, Ngụy quý nhân liền cùng Hoàng hậu nước giếng không phạm nước sông. Mà Hoàng hậu thì coi như không thấy nàng, trong nội tâm nàng nghĩ, sẽ không cùng một cái quý nhân đối nghịch, càng không cùng hậu cung nữ nhân tranh giành Đế sủng.
Kể từ đó, người ngoài càng không thấy hoàng hậu cùng quý nhân chung đụng.
Vốn là như vậy bình an vô sự, nhưng lần trước bị Hoàng hậu cự tuyệt, Ngụy quý nhân hơi cảm thấy nhục, một mực muốn nghĩ cách trả thù, thêm lần này Tam lang bị khiển trách, Thập nhị lang lại được bệ hạ tán thưởng, so sánh, Ngụy quý nhân làm sao có thể bình tâm tĩnh khí?
Hai vị huynh trưởng ra ngoài lập công, Tam lang đúng lúc cần dốc lòng ra sức học hành, cho Hoàng hậu, cho Thôi thị biết rõ nên lựa chọn thế nào.
Không mấy ngày, Nghiễm Bình Quận vương Hạ Hầu Trung liền mang theo lễ đến Thôi thị, muốn bái Thôi Huyền là sư.
Thôi thị thế hệ này, nhân tài cực thịnh, cũng tương đối kỳ lạ, có kẻ không đáng tin cậy Thôi Huyền, đường làm quan hôm nay đã có trung thư xá nhân Thôi Tố, còn có quan võ là Hổ Bí Trung Lang tướng Thôi Ly.
3 người này đứng đầu, những người còn lại cũng không phải tài trí bình thường. Thế gia không phân biệt, xếp theo thứ tự, Thôi Huyền là lớn nhất, là Đại lang, Thôi Tố là ngũ lang, Thôi Ly là thập lục.
Hạ Hầu Trung đến Thôi phủ, Thôi Ly ngày hôm đó rảnh, muốn đi thăm bạn bè, hai người liền đụng mặt.
Thôi Ly nhận ra thiếu niên nho nhỏ này chính là tam điện hạ, liền đứng lại thi lễ: “Bái kiến Quận vương.”
Hạ Hầu Trung rất là khiêm tốn, thập phần bình dị gần gũi: “Thôi giáo úy, miễn lễ.”
Thôi Ly đứng thẳng thân, nhìn nhìn Hạ Hầu Trung sau lưng bưng lễ vật tôi tớ, đầu lông mày khẽ nhếch, chứa đựng nhàn nhạt vui vẻ, nói:
“Quận vương giá lâm, không có từ xa tiếp đón.”
Hạ Hầu Trung liền nói: “Vốn là ta quấy rầy.”
Thôi Ly cười cười, hắn mặc dù theo võ chức, làm người vẫn là tao nhã, hình tượng xuất chúng. Quay đầu nhìn thấy bên trong có người đi ra, chắc là tới đón, liền hướng Hạ Hầu Trung chắp tay, tự đi thăm bạn bè.
Người đến là Thôi Huyền bá phụ, phụ thân Thôi Tố, Xa Kỵ tướng quân Thôi Chất Đạo. Hắn đứng đầu trong phủ, Quận vương Lâm môn, tất nhiên là hắn tới đón.
Hạ Hầu Trung sắc mặt càng thêm khiêm tốn, trừ Thôi Huyền, lão nghiêm chỉnh Thôi thị này là người hắn muốn.
Thôi Chất Đạo bước đến, ống tay áo trên không trung phiêu động, vẽ ra tiêu sái độ cong, hắn tuy là ông già, nhưng lão đầu cởi mở.
Đi tới cửa trước, nhìn nhìn Hạ Hầu Trung, chậm rãi thi lễ: “Bái kiến Quận vương.”
Hạ Hầu Trung tỏ ra là thiếu niên ngượng ngùng, giúp đỡ một cái: “Ta là vãn bối, không dám được Thôi Đình úy dùng lễ.”
Thôi Chất Đạo vẫn là không nhanh không chậm hành lễ, rồi đứng thẳng dậy, mắt nhìn phía sau nô bộc nâng vài món quý trọng lễ vật, mi tâm khẽ khiêu, nói: “Mời Quận vương vào tệ môn nói chuyện.”
Hôm nay vừa lúc hưu mộc (ngày quan viên được nghỉ), Ngụy quý nhân cùng Hạ Hầu Trung tuyển chọn thời gian, chỉ có hôm nay, mới có thể gặp gỡ Thôi Chất Đạo, hướng Thôi Chất Đạo phóng ra thiện ý.
Đi lên trước, thấy Thôi Huyền cùng Thôi Tố dắt tay nhau mà đến.
Thôi Tố cẩn thận nghiêm túc, mi tâm có 1 vết sẹo nhàn nhạt. Nghe đại danh đã lâu, Thôi Huyền tùy ý. Một đường thản nhiên đi tới, khóe môi khẽ cười, quả thực lười đến tận xương tủy.
“Bái kiến phụ thân.” Thôi Tố kính cẩn cúi đầu, đối với Thôi Chất Đạo nói: “Đến bái kiến Nghiễm Bình Quận vương.” thoáng vòng thân, hướng Hạ Hầu Trung vái chào: “Bái kiến Quận vương.”
Hạ Hầu Trung lại làm bộ làm tịch khiêm tốn.
Ở đây không phải quan trường càng già càng lão luyện, luyện hoả nhãn kim tinh, có kẻ mỏ quạ đen ở đây, Hạ Hầu Trung ngây thơ đạo hạnh, không đủ cân lượng.
Thôi Huyền liền cười nói: “Quận Vương tốt.”
Hạ Hầu Trung tự cho là khắp thiên hạ đều quỳ gối trước hắn giờ phải cố diễn, làm ra vẻ ngưỡng mộ, nói: “Nghe qua Thôi tiên sinh đại danh, hôm nay nhìn thấy, thật may mắn.”
“Ách…” Thôi Huyền từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Hầu Trung một phen, khẽ lắc đầu, nghi hoặc cùng tiếc hận nói, “Quận vương không phải tiểu nương tử muốn gả cho ta, vừa thấy ta đã sinh ái mộ, thì cần gì may mắn?”
Thôi Chất Đạo mặt không đổi sắc, Thôi Tố yên lặng hạ thấp đầu, che giấu nhịn không được vui vẻ.
Hạ Hầu Trung lập tức bị nghẹn tại nguyên chỗ.