Chương 4: Sinh thần

Cả bàn tay nhỏ bé thịt thịt, trên ngón tay có một đám thịt nhỏ mềm mềm rất đáng yêu. Nụ cười của cô sáng ngời, con mắt chuyên chú nhìn Hoàng hậu, tuy là ý chí sắt đá, cũng không chịu nổi trẻ mới sinh không chút tâm cơ nào hồn nhiên tươi cười.
Có lẽ là cô có ý thân cận rõ ràng, cảm động Hoàng hậu, từ từ, Hạ Hầu Phái liền phát hiện, nàng cùng Hoàng hậu chung sống đã lâu, có lúc Hoàng hậu có thể chủ động ôm nàng một cái.
Hài nhi lớn lên nhanh, hầu như mỗi ngày đều có biến hóa, Hạ Hầu Phái tuy không rõ tiền triều thế cục, cũng chịu khó mà luyện tập đi đường nói chuyện —— cơ hội luôn đến cho người có chuẩn bị!
Vì vậy, khi gần đến tháng 8, cô rút cuộc nhờ nhũ mẫu kiên nhẫn dạy bảo, có thể đem lời nói học được nói ra rất rõ ràng.
Với tư cách hài nhi, cô chỉ có thể học người nói chuyện, mà không thể “Tự nghĩ ra”. Dù vậy, đây cũng là thật lớn tiến bộ, nhũ mẫu vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhưng Hoàng hậu cũng không công khai, chẳng qua là lúc rảnh rỗi, cũng sẽ nhớ vài câu thơ, đùa với Hạ Hầu Phái đi theo nàng nhớ.
Sau mấy tháng, Hoàng đế lại tới qua vài lần, Hạ Hầu Phái như cũ cố gắng, đối với hắn tỏ vẻ thân cận, Hoàng đế cũng thật là hưởng thụ niềm vui gia đình, đối Hạ Hầu Phái có nhiều ban thưởng.
Hạ Hầu Phái đúng là cố gắng hấp thu tin tức bên ngoài, cô thực lưu tâm thái độ của Hoàng đế đối với cô, thái độ của hắn với Trường Thu Cung. Mấy lần hắn tới, cô từ từ phát giác ra được, Hoàng đế xem ra có chút ưa thích cô, cũng có chút được xưng tụng nuông chiều, nhưng đồng thời không lộ ra coi trọng, khen qua cô vài lần “Đáng yêu thanh tú”, “Ngoan ngoãn hiểu chuyện”, nhưng lại chưa bao giờ đã từng nói qua “Thông minh nhạy bén” ngữ điệu.
Nhưng với Dạ Hoàng ngữ điệu, có thể cho ra một cái kết luận, đó chính là Đế hậu đối với Đông cung cực kỳ thoả mãn, dù là đã có con trưởng cũng không muốn vị trí của hắn rung chuyển.
Hoàng đế đối Đông cung thoả mãn là chuyện đương nhiên, Thái tử là hài tử đầu tiên của hắn, nếu như không hài lòng, như thế nào lại lập hắn? Nhưng thái độ của Hoàng hậu lại làm cho Hạ Hầu Phái khó hiểu, A nương không sợ tương lai cô uy hiếp Thái tử, Thái tử muốn đem cô trừ đi, miễn sinh nỗi lo về sau sao?
Hạ Hầu Phái tin tưởng Hoàng hậu nhất định sẽ không hại nàng, trong này hẳn có lí do phức tạp hơn. Cô lại không thể hỏi người, liền chỉ phải tự mình nhìn, chính mình cân nhắc.
Thời gian qua đi thật nhanh chóng, qua chính đán (tết), lại qua mấy tháng, liền nghênh đón cô một tuổi sinh thần, ngày này cô gặp được vị kia Hoàng Thái tử khiến đế hậu hài lòng.
Cốc vũ ngày hôm đó, Hạ Hầu Canh cùng mấy vị thân cận tôn thất ở nội cung ăn uống tiệc rượu, ăn mừng Thập nhị hoàng tử sinh nhật.
Ngày đó, Trường Thu Cung ai cũng tươi cười rạng rỡ, bận rộn tới lui, trên mặt tràn đầy vui mừng. Hạ Hầu Canh cùng Chư Tử ở trên điện ăn uống tiệc rượu, Hoàng hậu thì dẫn mấy vị công chúa hết sức vui vẻ ở trong cung.
Hạ Hầu Phái mặc một thân mới tinh đồ lót, áo nhỏ màu đỏ, đem ngắn ngủn thân thể nho nhỏ nổi bật lên đặc biệt đáng yêu.
Bởi vì thấy rất nhiều người lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chăm chú, chờ được ôm đến trước điện, nhìn thấy Hoàng đế, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc non nớt tức liền nở nụ cười, đưa hai tay gọi “A cha”.
Lớn như vậy dũng cảm lại hoạt bát, khiến người khác rất là kinh ngạc.
Hạ Hầu Canh cũng vui mừng, đang đối mặt với các Hoàng tử liền ôm lấy cô, cười nói: “Được một đứa con, hiểu chuyện đáng yêu, trẫm lòng rất an ủi.”
Thánh nhân đã nói, vốn đã cho rằng Thập Nhị điện hạ bất phàm, mọi người nhao nhao vây quanh “Hiểu chuyện” “Hiếu thuận” “Đáng yêu” khen, cuối cùng nhờ Tiểu Đậu Đinh khoa trương khen đã thành tướng mạo đường đường, nội tâm nhân hậu, hiếu đễ nhân nghĩa
Hạ Hầu Phái dựa vào ngực Hoàng đế, cười tủm tỉm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chung quanh mọi nơi, rất nhanh, ánh mắt liền bị thiếu niên choai choai cầm đầu bên dưới hấp dẫn.
Thiếu niên thanh tú phong nghi, bề ngoài anh tuấn, y phục màu vàng hơi đỏ hoa phục, sợi tóc cẩn thận tỉ mỉ buộc lên, dùng kim quan trâm tới, môi trên vênh lên, ngậm lấy nhẹ nhàng vui vẻ, thấy Hạ Hầu Phái nhìn xem hắn, liền hướng nàng cười ôn hòa một chút, giữa lông mày đè nén bừng bừng phấn chấn oai hùng.
Tuổi không lớn, nhìn chắc cũng mười hai mười ba, cũng đã rất có thái tử phong độ rồi.
Mặt hướng ấu đệ cười, nụ cười của hắn sáng ngời thẳng thắn thành khẩn, không có chút nào vẻ lo lắng, cũng không nửa điểm miễn cưỡng. Hài tử nội cung, tuổi này dĩ nhiên hiểu sự việc, nhưng lại trưởng thành sớm, tuổi tác trải qua, nếu nội tâm không thích, không có khả năng không có chút nào sơ hở, như thế xem ra, là Thái tử quả thật đối với cô không hề kiêng kị, Hoàng đế yêu thương cô, cũng dao động hắn không giữ được vị trí.
Hạ Hầu Phái mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào Thái tử, trong mắt to tràn đầy tò mò. Hoàng đế nhìn, tâm niệm vừa động, cúi đầu cười hỏi: “Thập nhị lang đang nhìn cái gì?”
Hạ Hầu Phái liền hướng Thái tử lộ ra thân thể, trong miệng rõ ràng mà kêu: “Ôm, ôm.”
Hoàng đế sững sờ, lập tức cười to, luôn miệng nói: “Đại lang, mau tới ôm Thập nhị lang.” hai con ngươi lợi hại lúc này ôn hòa lại, đảo qua phía dưới Chư Tử, Hoàng đế vừa cười nói, “Thập nhị lang cũng nên trông thấy các huynh trưởng rồi.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Hoàng Thái tử, bốn phía còn có bốn thiếu niên lớn nhỏ cùng đứa bé đều đứng người lên.
Hoàng Thái tử Hạ Hầu Ký tiến lên ôm Hạ Hầu Phái, động tác có phần cứng rắn, cũng rất cẩn thận, tận lực làm cho hai tay thả lỏng, để tránh siết chặt ấu đệ.
Mặt khác bốn Hoàng tử cũng xông tới. Hạ Hầu Canh có mười hai người con, 4 người bị chết trẻ còn có tám người.
Hạ Hầu Phái nhìn nhìn cái này lại nhìn nhìn cái kia, một cái cũng không nhận ra.
Thái tử là hài tử choai choai, không hiểu được ôm hài tử. Nghe lời Hoàng đế siêng năng, hướng cô nói: “Thập nhị lang, ta là huynh trưởng của ngươi, gọi ta ca ca là được”. Ngừng 1 chút, thấy Thập nhị lang hướng hắn cắn đầu ngón tay mở to 2 mắt, xem ra là hiểu được ý hắn. Lại chỉ vào thiếu niên nhiều tuổi nhất: “Đây là nhị lang, được tấn phong Hoài Hoá Quận Vương, hắn gọi Hạ Hầu Thứ”
Hoài Hóa Quận vương Hạ Hầu Thứ ước chừng mười tuổi, nhìn Hạ Hầu Phái một lần, giật khóe môi dưới, cười cũng không giống thiếu niên khờ khạo không lo, ngược lại có chút miễn cưỡng co rúm, cực kỳ nhanh nói: “Thập nhị lang.” Liền co lại đến phía sau.
Cử chỉ của hắn, cũng không có ai thấy khác thường, hiển nhiên tập mãi thành thói quen.
Hạ Hầu Phái oai oai nhìn hắn một cái, liền lại bị thanh âm Thái tử hấp dẫn
Thái tử tiếp tục giới thiệu: “Đây là Tam lang, Hạ Hầu Trung, hắn là Nghiễm Bình Quận vương.”
Hạ Hầu Trung so với Hạ Hầu Thứ thấp hơn nữa cái đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc nói đến Nghiễm Bình Quận vương, trên mặt nhàn nhạt kiêu ngạo. Hắn liếc mắt Thái tử, cười hì hì cùng Hạ Hầu Phái nói: “Trọng Hoa, kêu Tam ca, tam ~ ca ~~ “
Hạ Hầu Phái há miệng, nhưng thật ra theo hắn gọi Tam ca. Hạ Hầu Trung cười ha ha, chậc chậc nói: “Chẳng lẽ là thần đồng?” Lại liếc mắt Thái tử, dáng vẻ phóng túng mà nhéo nhéo Hạ Hầu Phái khuôn mặt nhỏ nhắn, “Khó trách A cha ưa thích, Tam ca cũng ưa thích.”
Hạ Hầu Trung lời ít ý nhiều, nghĩ tiểu hài tử nghe không hiểu, Hạ Hầu Phái nhưng nhìn thấy tận mắt, trong bụng nàng nhíu mày, xẹp xẹp miệng, móng vuốt vung mở tay Hạ Hầu Trung, vùi vào ngực Thái tử, núp vào.
Thái tử nhăn nhíu lông mày đã có chút giãn ra, sắc bén nhìn qua, uy nghiêm cảnh cáo nói: “Tam lang!”
Hạ Hầu Trung hạ đầu lưỡi, như một cái đơn thuần không hiểu chuyện Tiểu lang quân.
Thái tử không để ý đến hắn, giới thiệu một cái: “Đây là ngươi Lục ca Hạ Hầu Khang, Phong Nhạc Thiện Quận vương.”
Hạ Hầu Khang so với Hạ Hầu Ký thấp hơn rất nhiều, hắn đi lên trước, nhón chân lên, sờ lên bàn tay nhỏ bé của Hạ Hầu Phái, rất có bộ dạng huynh trưởng: “Thập Nhị đệ, ngươi nhớ cho kĩ, ta là Lục ca của ngươi.”
Phía sau hắn còn có một cái Tiểu Đậu Đinh, không đợi Thái tử phát ra tiếng, liền sôi nổi đến, ngưỡng đầu nói: “Ta là Bát lang, ngươi gọi Bát ca!”
Như vậy hoạt bát, Hạ Hầu Phái cúi đầu nhìn hắn, đối với hắn cũng cười.
“A Chí, chưa có phong tước, hắn với Tam lang cùng mẹ sinh ra.” Thái tử nói ngắn gọn lại, “Còn có Cửu lang, Thập nhất lang, so với ngươi lớn hơn không được bao nhiêu. Lần tới có thể gặp được.”
Hoàng Thái tử rất có huynh trưởng tác phong, từ xếp hạng đến danh hào đến tước vị, từng cái giới thiệu, nhưng nếu là đối với hài tử thực sự, tất nhiên là đàn gảy tai trâu, cái gì đều nghe không hiểu, nhưng Hạ Hầu Phái từng lời đều nghe hiểu rồi, cũng đại khái đã biết cô có bảy huynh trưởng.
Cảm thấy ôm đệ đệ, chưa cho quà gặp mặt, Thái tử liền đưa tay lấy mỹ ngọc bên hông giật xuống, thả vào Hạ Hầu Phái trong tay, khiến cô chú ý, mỹ ngọc so với tay nàng lớn hơn gấp đôi, Thái tử nói: “Tặng cho ngươi vui chơi a.”
Vị này huynh trưởng vừa thấy mặt đã tản ra thiện ý, đối với cô cũng rất săn sóc chu đáo, người đối với cô bày tỏ thiện ý, cô cũng dùng thành ý đáp lại, liền đem ngọc bội hai tay ôm ở trước ngực, bày tỏ cô rất ưa thích món lễ vật này.
Hạ Hầu Canh ngồi trên cao, nhìn về phía bên này, thấy huynh đệ vui vẻ, cũng rất vui mừng.
Hạ Hầu Phái dù sao vẫn là trẻ mới sinh, không được bao lâu, liền bị nhũ mẫu ôm xuống. Tiếp theo mọi việc, không khỏi quan tâm, uống sữa, tiểu Thập nhị lang liền buồn ngủ, khin khít mà ngủ một giấc.
Dù là cô có linh hồn hiểu được sống yên ổn, nghĩ đến ngày gian nguy, thì thân thể vẫn là hài đồng 1 tuổi, tinh lực hữu hạn. Ngủ say sưa, không biết bên ngoài đã xảy ra một đại sự.