Chương 6: Trúc

Nói xong, ánh mắt sắc bén quét qua mọi nơi, trầm giọng nói: “Chuyện hôm nay, nếu có một chút tiết lộ, cẩn thận cái mạng!” Xong hạ lệnh đem chủ bộ cùng ngự lâm giáo úy xử tử.
Tiếp theo, Hoàng hậu không có chuyện gì. Đi khỏi Thái Cực điện, trên mặt nàng có ánh sáng ấm áp nhu hòa ẩn dưới mắt, nhìn như không có gì khác nhau, lại làm cho người cảm thấy một cỗ khí lạnh từ vách núi.
Hoàng đế đang thanh tráng, làm sao muốn một “thụ mệnh vu thiên” Hoàng tử, huống chi, tuy là thụ mệnh vu thiên, cũng không cần trắng trợn rêu rao, chỉ cần Hoàng đế biết rõ là đủ rồi.
Thức dậy, Hạ Hầu Phái có thêm cái tước vị, Hạ Hầu Canh phong cô là Quảng Lăng Quận vương. Trong khi cô vẫn còn ba huynh trưởng đang trắng tay, tước vị này có chút gây chú ý ánh mắt của người ngoài. Không ai biết được vì sao Thánh sủng ban cho, thế nhân chỉ cho là là Thánh nhân yêu con thơ, sinh thần cơ hội tới, ban cho Quận vương tước, hộ hắn bình an lớn lên.
Hoàng hậu nhận được chiếu thư, bình tĩnh không 1 kẽ hở. Nàng đi vào trong điện, chứng kiến Hạ Hầu Phái nằm ở nơi đó gặm ngón tay
Hạ Hầu Phái tỉnh lại chỉ có một mình nằm ở nơi đó đạp chân, thỉnh thoảng còn vô cùng buồn chán mà gặm ngón tay vui chơi, thấy Hoàng hậu, nhếch miệng cười rộ lên. Hoàng hậu thấy vậy, mặt mày như ngày xuân nước chảy, uyển chuyển dịu dàng.
Người tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt giãn ra, tựa như mùa đông nắng ấm lướt nhẹ trên tuyết trắng, nhẹ nhàng khoan khoái mà ôn nhu.
Thập nhị lang mắt mở thật to, không nháy mắt nhìn nàng.
Hoàng hậu cúi xuống, lấy tay trong miệng Thập nhị lang ra, Thập nhị lang không nhao nhao không làm khó, nhu thuận. Từ khi cô sinh ra, sẽ không nói chuyện, sẽ không nửa nằm nửa ngồi, đến bây giờ lớn như vậy, chưa bao giờ một lần vô cớ khóc rống, đến Thánh Nhân cũng thấy kỳ lạ.
Hoàng hậu cảm giác chính mình tâm lạnh lẽo, bằng không sao có thể ở hậu cung ma quỷ này sống sót? Từ khi vào cung, nàng sẽ không dễ dàng yên tâm với người khác, lại càng không đối với bất kỳ người nào mềm lòng, mà lúc đối mặt Trọng Hoa, nàng cũng nhịn không được yêu thương.
Giật cái miệng mềm mại đỏ tươi nhỏ nhắn, Hoàng hậu nhẹ nói: “Ngươi chỉ cần bình an lớn lên, cái gì lo lắng đều không cần có, khó khăn khốn khổ, đều có A nương.”
Lời nói vừa xong, Hoàng hậu liền chứng kiến Thập nhị lang giống như nghe hiểu, cao hứng mà cười đứng lên, tròng mắt cô đen nhánh sáng long lanh, đơn thuần đáng yêu lại vô tội.
Đình tiền Lục Trúc, mậu trúc dậy sóng.
Trường Thu điện dưới mái hiên, Hoàng hậu ngồi trên mặt đất, trước người của nàng ôm Hạ Hầu Phái, hai tay nhẹ kéo lấy cô, ống tay áo rộng thùng thình che Hạ Hầu Phái thân hình nho nhỏ.
Ánh sáng mặt trời dần hiện, nhàn nhạt sương mù còn chưa tản đi.
Hoàng hậu chậm rãi thì thầm:
“Trật trật tư kiền, sâu kín Nam Sơn. Như trúc bao hĩ, như tùng mậu hĩ.”
Thanh âm của nàng cực lạnh yên tĩnh, phảng phất có một cỗ vững vàng tinh thần không thể lay chuyển. Thanh âm đặc biệt dễ nghe êm tai.
Hạ Hầu Phái giọng trẻ con, theo nàng, lang lảnh nhớ tụng.
Lúc này đã qua đi nửa năm.
Có lẽ là do cảm giác con người, Hạ Hầu Phái đối với Hoàng hậu có 1 loại vô cùng tin tưởng, cho nên, cô đối với nàng cực kì thẳng thắn thành khẩn. Vốn có linh hồn trưởng thành, chỉ có thân thể là trẻ con, khí lực nhỏ, đi đường còn chưa lưu loát, nhưng học thì rất nhanh. Hạ Hầu Phái cũng chẳng dấu giếm nàng, chỉ là không làm đến mức kì dị “không dạy tự biết” thôi. Hạ Hầu Phái tự học nói chuyện đến nay, đã là tiến triển cực nhanh
Hoàng hậu chưa nuôi dưỡng hài tử bao giờ, nhưng cũng biết Thập nhị lang này vừa nói liền có thể nhớ kỹ, tài năng không giống bình thường. Nàng cũng không ở bên ngoài rêu rao, đem Thập nhị lang cho nhũ mẫu dạy.
Càng thanh tú thông minh càng khó dạy bảo, Thập nhị lang sớm thông minh, Hoàng hậu không cầu cô ngày sau quý thượng cửu thiên, nhưng cũng không đành lòng nhìn Thập nhị lang phai mờ trước mọi người.
Huống hồ, nếu là Thập nhị lang, càng mẫn duệ siêu nhiên, mới càng có lợi.
“Trọng Hoa biết trúc là gì sao?” dạy thơ Hạ Hầu Phái xong, Hoàng hậu liền giải thích, bàn tay trắng nõn của nàng chỉ, đem cho cô nhìn, “Cái này chính là trúc.”
Thấy Thập nhị lang ánh mắt ngừng đến chỗ nàng chỉ, Hoàng hậu tiếp tục nói: “Tùng trúc thường thanh, không sợ giá lạnh mà héo tàn, không vì sương tuyết mà khom lưng. Có khúc mà cao nhã, vững vàng mà thật thà, tâm của người, nên như thế.”
Hạ Hầu Phái ngưỡng đầu nhìn đường cong cái cằm duyên dáng của Hoàng hậu, hỏi: “Cái gì gọi là khúc?”
Hoàng hậu cong cong khóe môi: “Chính là hành vi, việc không nên làm.”
Hạ Hầu Phái lại hỏi: “Cái gì gọi là nên làm, không nên làm?”
“Chính là làm một chuyện, phải nghĩ hậu quả, hữu ích liền đi làm, có hại liền để xuống.”
Hạ Hầu Phái lệch đầu: “Không có làm, làm thế nào biết hậu quả?”
Hoàng hậu sờ lên đầu cô, nói ra: “Dùng đạo lý cân nhắc, đúng lí hợp tình, nghịch lí thì vong.”
Đứng hầu hạ cách đó không xa Lý Hoa nghe được rất là kinh ngạc. Đây là lần đầu hắn thấy Hoàng hậu dạy học.
Mới đầu, hắn chỉ cho là Hoàng hậu điện hạ trẻ tuổi, không hiểu dạy trẻ con. Ngôn ngữ thâm ảo, Thập nhị lang làm sao có thể hiểu? Bình thường hài đồng, lời nói đều không lưu loát, có thể như vậy an an ngồi lẳng lặng, đã là khó được. Nghe tiếp, thấy Thập nhị lang ngôn từ rõ ràng, hỏi điểm quan trọng. Nghĩ đến không những toàn bộ hiểu, cũng khắc ở trong lòng rồi.
Xem hài đồng miệng nói như trưởng thành, Lý Hoa cảm thán như thần.
Thu sương mù từ từ tản đi, trước mắt rõ ràng.
Hạ Hầu Phái không hỏi tiếp cái gì là đạo lý, chẳng qua là lặng yên tại trong lòng tiêu hóa A nương lời nói. Những đạo lý nghe thật trống rỗng, nhưng liên hệ bản thân, tâm trầm xuống, đều là những lời khuyên bảo xử thế.
Xa xa ở góc hành lang đi tới một cung nhân, đến trước mặt Lý Hoa khom người thi lễ một cái, rồi sau đó giao đầu thì thầm, nói xong Lý Hoa khoát tay áo, cung nhân liền đường cũ lui xuống. Lý Hoa vuốt ve vạt áo, bước tới trước Hoàng hậu cùng Hạ Hầu Phái quỳ xuống.
“Điện hạ, Thôi lang tướng đánh Vương Nghiệp.”
Hạ Hầu Phái biết Thôi lang, hắn là huynh trưởng A nương, A cữu của cô, tên Thôi Huyền, Trường Thu Cung đều gọi là Thôi lang.
Hoàng hậu xuất thân thế gia vọng tộc Thôi thị. Thôi thị gia sử sâu xa, kéo dài mấy trăm năm, từ lúc Bắc Tề, từng ba đời cầm giữ triều đình. Đến giờ, Ngụy thị phát triển, Cao thị quật khởi, bị phân đi không ít vinh quang, hơi xuống dốc, nhưng không tổn hại căn cơ.Hoàng hậu có bác là Thôi Hạo Dân vị trí cư Cửu khanh, là Đình úy, nắm giữ hình ngục tra khảo, trong tộc còn có đệ tử ra làm quan, số lượng cũng không ít.
Hạ Hầu Phái có ông ngoại là Thôi Viễn Đạo, mở Thái Học dạy chữ, là ẩn sĩ nổi tiếng trong nước
Giai thoại nổi tiếng thiên hạ.
Năm đó Ai thái tử đọc sách, có nghi hoặc hỏi, liền phái người đi gọi Thôi Viễn Đạo đến, Thôi Viễn Đạo cự tuyệt, đang trước mặt đệ tử, cùng sứ giả nói: “Hỏi thầy, phải tới Thái Học.” Phê bình Ai thái tử không hiểu lễ nghi.
Hắn là thái tử, Thôi Viễn Đạo phải xưng hạ thần, nhưng đã là học, thì phải dùng sư đạo mà đối đãi. Ngươi là thái tử, bề bộn nhiều việc, không đến là hợp tình hợp lí, nhưng Thôi Viễn Đạo là nhà nho, nhân sĩ mẫu mực, trọng lễ trọng học, cũng không khiến người khác cảm thấy không hiểu nhân tình. Ngươi không đến thì cũng phải cử 1 vị quan đến, sao có thể đuổi 1 cái thái giám đến? Ham học thì cũng phải có bộ dáng ham học, ngươi còn là thái tử, thời điểm trọng nhân sĩ, sao có thể qua loa?
Thôi Viễn Đạo kiên quyết không đến. Ai thái tử rất tức giận, hôm sau liền gặp Thôi Viễn Đạo, ở trước mặt khiển trách, nói hắn bất trung, nói hắn ngạo mạn. Thôi Viễn Đạo là ẩn sĩ, ẩn sĩ phần lớn rất kiêu ngạo, sao có thể ngồi chịu nhục? Ở trước mặt liền phản lại khiển trách Ai thái tử “Gấp gáp số lượng hẹp, gừng càng già càng cay, không phải minh quân”.
Ai thái tử giận dữ, những không có biện pháp, hắn là thế gia tử, danh môn Thôi thị, Cao hoàng đế đánh cắp Bắc Tề giang sơn, là dựa vào thế gia tương trợ, sau khi lên ngôi, trọng dụng thế gia, bày tỏ hồi báo. Lại thêm Thôi Viễn Đạo danh vọng, chính là Thái tử, cũng không có thể đơn giản động đến hắn. Cuối cùng vẫn là Cao hoàng đế đến đánh giảng hòa.
Việc này qua loa chấm dứt, lại bị người truyền ra ngoài, đã thành giai thoại. Thôi Viễn Đạo bất khuất khí khái vang danh trong nước.
Với tư cách con trưởng của ẩn sĩ Thôi Viễn Đạo, hành vi của Thôi Huyền lại phóng đãng, hắn cốt cách kiêu ngạo, không thích làm quan, ưa thích luận đạo, từ nhỏ đã là 1 người thích bình luận. Năm đó Thôi Viễn Đạo khiển trách Ai thái tử “không phải minh quân”, Ai thái tử liền vô duyên với đế vị, bảy năm trước Thôi Huyền khen Vương phủ công tào Cao Tuyên Thành có khả năng làm quốc sĩ, quả nhiên Cao Tuyên Thành làm được.
Này phụ tử hai người, đều là nhân vật bản lĩnh, đều đối với Hạ Hầu Canh đập bàn tán dương. Hạ Hầu Canh đăng cơ về sau, vô cùng thèm muốn Thôi Huyền tài năng, hạ vài cái chiếu thư thăng quan, Thôi Huyền từ chối, như cũ phóng túng.
Trước mắt, Hoàng đế đập bàn tán dương Vương Nghiệp.
Hạ Hầu Phái thuận miệng liền hỏi: “Vương Nghiệp là người phương nào?”
Lý Hoa kính cẩn trả lời: “Vương Nghiệp là một Ngự sử, chuyên ở sau lưng nói dài nói ngắn.”
Hạ Hầu Phái cười cười: “Nghĩ đến chắc không có việc gì chứ.”
Nhiều người lắm miệng trong cung, Hoàng đế sao có thể không biết? Thôi Huyền tính tình sơ lãng, hiểu rõ phóng đãng, không màng danh lợi, còn có đại tài, Hoàng đế đối với hắn luôn luôn rất khoan dung. Dung túng như thế, Hoàng hậu vẫn hỏi một câu: “Vì sao lục đục?”
Lý Hoa nói: “Thôi lang buộc tóc lỏng, trên đường gặp Vương ngự sử, hắn khiển trách Thôi lang, hành động phóng đãng, y quan không ngay ngắn, khoa trương hơn là bảo không giống người Hạ Triều. Thôi Lang sao chịu để hắn nói, miệng lưỡi bảo ngự sử từ nhỏ hà khắc, thiếu thốn tình cảm, gai mắt người khác, ỷ vào vị trí mà bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, bộ dạng đoản mệnh, Vương ngự sử tức giận, liền muốn tranh luận. Thôi Huyền ngại hắn phiền, bảo nô bộc đánh hắn 1 trận, nghênh ngang rời đi. Vương ngự sử đến giờ vẫn chưa hồi phủ, chật vật vào cung cáo trạng”
Cho dù là ai bị mắng đoản mệnh đều là không thể nhẫn nhịn, cũng không trách được Vương Nghiệp dây dưa, Hạ Hầu Phái nghĩ, bất quá Vương Nghiệp cũng thật là nhiều chuyện, A cữu tự tại, bất quá là tóc không có buộc lên, mặc kệ như thế nào, cũng là việc của hắn, cùng Vương Nghiệp có quan hệ gì? Cần phải thuyết giáo. A cữu tính tình, liền không chịu thua thiệt.