Trong một căn phòng sang trọng, trước chính điện, một người đàn ông đang nhìn vào bản hồ sơ và nói:
“Thú vị, đã bị đuổi ra khỏi gia tộc và bị đánh cho đến mất trí nhớ mà vẫn có khả năng vào được cái học viện cao quý như vậy, không hổ là cháu của ta. Người đâu đi theo dõi tên này và phải bảo vệ thật tốt hắn cho ta.” Người đàn ông ném đống giấy tờ vào đám gia nhân đang quỳ ở dưới và ra lệnh.
“Rõ!” Chỉ có một tiếng nói vang lên và đống hồ sơ biến mất.
“Không thể nào, gia chủ cho gọi cả người của âm đ*o đi theo dõi. Không biết tên trong hồ sơ ấy là ai.” Đám gia nhân ở phía dưới ồn ào bàn tán. Một tên gia nhân ra vẻ hiểu biết nói nhỏ:”Các ngươi không nghe thấy gia chủ vừa bảo là con trai của ngài sao, thế thì chắc chắn đó là tên thiếu gia vô dụng bị đuổi khỏi tộc rồi.”
“Hắn là ai vậy?” Một người mới được thuê vào liền hỏi vì éo biết gì.
“Suỵt!” Cả đám gia nhân xum vào bịt miệng hắn không cho nói tiếp.
“Các ngươi có thể lui ra ngoài.” Tiếng của người đàn ông lạnh nhạt vang lên khiến cả đám gia nhân đang bàn tán xôn xao bỗng dưng im bặt lại và sau đó đồng thanh nói một câu “Tạ ơn gia chủ” rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Sau khi ra khỏi chính điện người lúc nãy bị bịt miệng lên tiếng hỏi:”Sao các ngươi không nói tên hắn còn bịt miệng ta lại?”
Một người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ:”Tên hắn là Nguyễn Thiên Sơn,hắn là một tên vô dụng nên bị đươi khỏi gia tộc, cái tên này ở đây nếu mà nói ra là bay đầu như chơi đấy.”. Ngay sau đó tên gia nhân liền chạy một mạch đi khỏi.
Hắt xì Sơn đang ngồi trong lớp chờ điểm danh thì bỗng dưng thì thấy ngứa mũi éo chịu được nên đành hắt hơi, ảnh xoa mũi nghĩ thầm:”Đ-, đứa mắc dịch nào nói xấu mình ấy nhờ, mà mình sống gương mẫu bỏ mẹ thì làm sao mà có đứa nào thù.” Sau khi nghĩ về có đứa thù mình nhưng ảnh bác bỏ luôn vì cho rằng mình sống trong cmn sáng.
“Lương Vũ Anh.”
“Có.”
“Dương Tử Chi.”
“Có.”
………
“Nguyễn Kim Sang.”
“Có.”
“Nguyễn Thiên Sơn.”
“Có.”
Sơn lười biếng trả lời vì ảnh thà ở nhà tụ linh còn hơn là đến đây để nhai lại đống kiến thức mà mình đã nhớ như in. Giáo viên chăm chú điểm danh từng học sinh xem có thiếu đứa ml nào không vì hôm nay có tiết học vô cùng quan trọng thì đến tên của thằng chuyên gia đội sổ
“Đào Vô Mạnh” Cả lớp im lặng éo có ai trả lời thì từ ngoài vang vọng tiếng nói “Có thầy ơi.” Éo thể tin rằng cái thằng chuyên đi chơi ở phố đèn đỏ lại đến trường. Giáo viên điểm danh thây Mạnh đến muộn liền mắng:”Em có biết là em trốn hjoc rất nhiều lần rồi không hả em Mạnh kia.”.
“Ấy, thầy chờ em chút để em giải thích.” Mạnh khoa tay múa chân đòi giải thích.
“Mỗi sáng đến trường là một chuỗi những tháng ngày đau thương, giờ mà vào lớp xác định là thương…vong.” Mạnh nghĩ thầm trong đầu nhưng vẫn từ từ giải thích.
“Em! Lúc sáng sớm đã gọi điện cho Nam, để xin đi muộn vì việc gia đình.”
“Mạnh! Đây là lần thứ E NỜ cậu xin tôi đến muộn. Học hành kiểu gì đấy, bước lên đây! Ngày mai! Gọi phụ huynh lên trên này, gặp tôi để nói chuyện, không thể tiếp diễn như vậy.” Giáo viên bực dọc nói với Mạnh.
Sơn ngồi ở dưới ngồi xem kịch như éo cói gì xảy ra nhưng thật ra ảnh đang tưởng niệm cái lũ bạn chó chết ở thế giới cũ “Éo biết chúng nó giờ thế nào nhỉ. Không biết khi chúng nó biết tin mình qua đời thì có khóc không nữa, tội nghiệp quá, hahahahaha….”
“Ngươi muốn biết thật hả? Thế thì cho ngươi xem cái này.” Cốc Cốc truyền vào não Sơn một đọan hình ảnh giống phim bên trong là cảnh lớp học cũ của hắn.
“Cái gì, ngươi có thể làm việc này à Cốc Cốc.”
“Ta chỉ liên kết với thế giới cũ bằng linh lực của ngươi rồi lưu trữ lại hình ảnh mà nó diễn ra và cho ngươi xem.”
Một thằng con trai chạy thục mạng vào lớp và nói:”Chúng mày biết tin gì chưa thằng Sơn qua đời rồi, nghe thằng Sang em nó nói là bị thằng trộm gay phịch đến chết, hung thủ vẫn còn lẩn trốn.” Nghe thằng vừa chạy vào nói thể cả lớp đứng bật dậy ngỡ ngàng “Cái Gì” từng đứa trong lớp nói.
“Không ngờ mình tuyệt cmn vời đến như vậy, đứa nào cũng phải thốt lên bất ngờ trước cái chết của mình. Mà đợi đã, mình bị chịch đén chết… Dm Thằng Sang chó bố mày chết trước khi bị chịch nhá tao mà quay lại đấy được thì tao thông chết mày.” Sơn tự hào về mình vì được lũ bạn tôn trọng như vậy.
“Anh em đâu, bật vinahouse tưởng nhớ thằng Sơn nào.” (Vinahouse là gì lên google tra nha.)
“Sơn ơi, mày còn nợ tiền tao mà giờ đã ra đi rồi, tao đau lòng quá. Đ** mẹ mày trả tiền cho tao 5000 đồng ăn sáng nợ tao 4 năm rồi, Huhuhuh”
“Yeeeeee, thằng Sơn hy sinh rồi vui quá tụi mày ơi.” Những tiếng thảm thiết của lũ bạn vang lên tưởng nhớ nhân vật chính của chúng ta làm ảnh suýt thì phải cấp cứu. Sơn xem mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, cười như mếu vì có lũ bạn tốt như chúng nó.
“Ê Cốc Cốc, tao có thể quay lại đấy để giúp chúng nó chết một cách êm đềm không?” Sơn mặt đầy sát khí hỏi.
“Có thể, lên Tối Thượng đi rồi xé rách không gian mà về.” Cốc Cốc lạnh nhạt như thường trả lời.
“Thôi, ở đây chịch gái vui hơn.” Sơn cười khổ. “Em Sơn cho thầy biết những kiến thức cơ bản về Ma Pháp và người sử dụng chúng mà thầy vừa giảng?” Thầy giáo đứng trên bục nhìn thấy Sơn ngồi cười một mình như thằng tự kỷ liền gọi hỏi.
“Dạ thưa thầy….” Sơn đứng dậy trả lời “Éo hiểu mình có thù với lũ giáo viên à mà hay gọi làm phiền thế không biết.”
“Ma Pháp không giống với linh lực, muốn sử dụng chúng cần có Ma Lực mà Ma LỰc không hề có trong thế giới này mà do linh hồn của mỗi người tạo ra nên vì vậy muốn sử dụng Ma Pháp cần phải tu luyện linh hồn.
Ma Pháp gồm các hệ: Băng, Hoả, Lôi, Phong, Ánh Sáng, Bóng Tối, Mộc, Thủy, Kim.( Triệu Hồi là khái niệm khác.).
Những người dùng Ma Pháp được gọi là Ma Pháp Sư, cảnh giới được phân thành:
Thường Nhân – Luyện Hồn – Hồn Sư – Kết Hồn – Nguyên Hồn – Hóa Thần – Phá Hư – Đế Vương – Độ Kiếp.
( Mỗi cảnh giới phân làm 10 cấp giống với Luyện thể.) Ma Pháp Sư thường mạnh hơn với người luyện thể cùng cấp nhưng để dùng ma pháp thì lại tốn rất nhiều thời gian…….
Sơn giải thích từ đầu giờ đến hết mịa giờ thay luôn ông giáo viên.