Chương 6: Chương 6

Người đàn ông mặc tây trang đứng ở góc tối vội vàng đi lên, gấp gáp hỏi: “Bà Vương, xử lý xong chưa? Có phải tên đó không thể gây phiền phức cho tôi nữa không?”Người phụ nữ được gọi là bà Vương mở mắt, ánh mắt vẩn đục rơi lên người người đàn ông trẻ kia.

“Cậu nói xem? Bà Vương tôi ra tay, còn có chuyện không giải quyết được sao?”Tiếng nói của bà ta vô cùng khàn, người đàn ông trẻ cảm thấy tai của mình cũng bị giọng nói của bà ta châm chích, cảm giác đau từ trong tai lan ra, anh ta lại ngay cả xoa cũng không dám xoa.

Người đàn ông trẻ vội lên tiếng, gương mặt đầy vẻ lấy lòng nói: “Không không không, bà Vương, bà là bà mo lợi hại nhất Cửu Long chúng ta, tôi không tin bà còn tin ai nữa?”Có được câu trả lời của anh ta, trên mặt bà Vương mới lộ ra nụ cười.

“Suy Tử, cậu mang hình nhân rơm này về đốt, tro cốt rải vào trong hố xí, vật ô uế bao phủ, tôi đảm bảo cậu ta đời đời kiếp kiếp xui xẻo.

”Sau khi có được lời của bà Vương, trên mặt người đàn ông trẻ lộ ra nụ cười tha thiết, anh ta cẩn thận nhận lấy người rơm đó, bỏ vào trong cái hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước.

Sau đó, anh ta móc ra hai xấp tiền, dâng tới trước mặt bà Vương như dâng hiến bảo vật.

“Bà Vương, đây là tiểu bối hiếu kính bà, mời bà uống trà, bà tuyệt đối đừng từ chối.

”Bà Vương cẩn thận gật đầu, ra hiệu anh ta đặt tiền lên cái bàn bên cạnh.

“Không còn sớm nữa, cậu đi đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi.

”Bà Vương không hề khách sáo mở miệng đuổi người, người đàn ông trẻ không dám nói nhiều, ôm cái hộp cung cung kính kính rời đi.

Từ trong nhà bà Vương đi ra, người đàn ông trẻ mới thở phào, thần kinh căng thẳng hoàn toàn thả lỏng, anh ta giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhìn con ngõ tối tăm phía trước, tăng nhanh bước chân rời khỏi nơi này.

Nơi này là lần đầu tiên anh ta tới, nếu không phải bạn bè đề cử, anh ta cũng không tìm được tiệm hương nến đó của bà Vương.

Bà Vương chỉ kinh doanh buổi tối, cho dù trong lòng sợ hãi, anh ta cũng chỉ có thể tới vào buổi tối.

Lúc từ nhà bà Vương đi ra, đã là một giờ sáng, đêm tối tháng ba ở Hương Giang còn có chút lạnh, người đàn ông trẻ bọc lấy quần áo trên người, sải bước đi về phía trước.

“Không đúng, theo lý mà nói nên ra rồi, lẽ nào mình lạc đường sao?”Người đàn ông trẻ đi khoảng hai mươi phút, vẫn không ra khỏi con ngõ cũ nát đó, anh ta cảm thấy hơi sai sai, vô thức nhìn ngó xung quanh.

Thế nhưng con ngõ này anh ta lần đầu tới, mọi thứ xung quanh đều xa lạ như thế, nhìn cả buổi cũng không nhìn ra sai khác gì.

“Trương Gia Đống ~~”Vào lúc này, một giọng nói có hơi quen thuộc từ phía sau anh ta truyền tới, Trương Gia Đống vô thức đáp một tiếng, sau đó quay đầu nhìn lại.

Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt Trương Gia Đống, anh ta trừng to mắt.

“Á!”Sau tiếng thét ngắn ngủi, trong con ngõ khôi phục tĩnh lặng, đồng thời, bà Vương trong quán hương nến mở mắt nhìn vào trong hư không.

“Nghiệt chướng, thế mà lại dám hại người ngay dưới mí mắt của lão bà!”Bà Vương dùng độ linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của mình cắt một người giấy vàng, bà ta thổi một hơi vào người giấy, người giấy màu vàng đó bay ra ngoài.

Bên ngoài bỗng nhiên nổi lên gió lớn, mơ hồ truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Chẳng bao lâu, người giấy màu vàng đó bay về, nhưng  trên người giấy vừa nãy không có miêu tả ra ngũ quan, nhưng trên mặt người giấy lúc này lại có thêm ngũ quan.

Nhìn ngũ quan thô nát đó, bà Vương phì cười một tiếng, thấp giọng mắng một câu gì đó, tiện tay vo người giấy lại, ném vào trong cái vại màu đen bên cạnh.

Đêm khuya khoắt, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng hoàn toàn làm xong công việc dang dở.

Cô chỉnh lý xong quần áo trên người A Bổn, đắp vải trắng lại cho anh ta.

Di thể xử lý xong dĩ nhiên phải bỏ vào trong quan tài, nhưng việc này không thuộc công việc của Bạch Trân Trân, đợi sáng sớm ngày mai, dĩ nhiên có công nhân tới làm.

Bạch Trân Trân vươn vai, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện lúc này đã ba giờ sáng.

“A Bổn, đi thôi.

”Bạch Trân Trân thay đồ xong đi ra, ngẩng đầu nhìn bức tường A Bổn khảm vào, lúc này mới phát hiện trên tường đã trống không, A Bổn vốn bị dán ở đó đã biến mất.

Bạch Trân Trân: “! ”Tên này chạy đi đâu rồi?.