Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùa hè năm 1995, nhà máy dược phẩm Từ Tâm ở thành phố Đông Hải, gia đình Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo của nhà máy.
Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng khách, chiếu vào chiếc dép nhỏ đơn độc, sau đó lại nhanh chóng chiếu vào vài sợi tóc mảnh, theo những chậu hoa lan cùng với sừng linh dương.
Một chiếc áo sơ mi màu hồng, một nửa đặt trên ghế, một nửa kéo tới phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Tiểu Bán Hạ vô lực nằm trên đất, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể hít vào một chút không khí, liền nghe trong phòng ngủ cửa đã đóng chặt truyền đến âm thanh thở hổn hển của mẹ Tần Tú: “Chồng, em mới vừa lỡ tay đánh chết Bán Hạ, con bé tắt thở.
“
!
“Thật không tức giận, đã hai giờ, cả người đều lạnh! ” Cô ta thút thít.
!
“Anh luôn nói tính cách em không tốt, nói em hung dữ, nhưng sao không nói con bé đó hung dữ, ương ngạnh, sống chết cũng không nói ra giấu đồng bạc ở đâu? Con bé đó cũng là một đứa ăn cắp, dám ăn trộm socola của Tiểu Long, em không đánh nó thì đánh ai?” Tần Tú vừa nói vừa khóc: “Chồng, anh mau quay về, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách xử lý chuyện này, được không?”
Điện thoại tắt, tiếng giày da giòn giã vang lên, Bán Hạ nằm trên sàn lạnh lẽo, co quắp.
Hay là Tần Tú, cô nói: “Tiểu Long dậy rồi, mẹ đưa con đến nhà bà ngoại xem ti vi, có được không?”
Đứa bé trai đang ngủ thì bị đánh thức, liền tức giận: “Không, con buồn ngủ.
“
Tần Tú nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại mua cho con sữa chua, hạt hướng dương và bánh mặt trời, con có thể vừa ăn vừa xem ti vi, tốt biết bao!”
Đứa bé trai bò dậy: “Mẹ, cõng con.
“
”Rầm”, một tiếng mở cửa, tiếng giày cao gót đi càng ngày càng xa, trong phòng vệ sinh Bán Hạ cũng chậm rãi bò dậy.
Trên mũi cô là phần máu đã khô lại, còn chảy xuống cằm.
Đứa trẻ lảo đảo tiến tới bồn rửa tay, đụng ngã lăn một chai sữa tắm, mở khóa vòi nước, phần nước ấm tràn vào trong mũi, cổ họng cô bé, lại từ mắt cô tuôn ra ngoài, rửa sạch đi vết máu trên mặt cô.
Chập chững bước ra khỏi phòng vệ sinh, tay cô bám vào bức tường sơn trắng, với bốn điểm nhỏ.
Lấy tay lau đi vết máu, cô lấy chiếc áo sơ mi khoác lên nửa người.
Gài từng nút áo lại, việc này cũng khiến cô hao tổn rất nhiều sức lực.
Cô bé dựa vào tường từ từ đi trên đất, hít một hơi thật sâu.
Không khí, nước, mọi vật hết sức bình thường, nhưng đối với đứa trẻ này, vào thời khắc này lại quý giá như vậy.
!
Bán Hạ đã chết qua một lần.
Ngay tại đây, hai tiếng trước, năm giờ sáng, mẹ cô thức dậy đã đánh cô.
Linh hồn cô bay giữa không trung, thấy mình nằm dưới đất, mẹ cô cũng rất hốt hoảng, ôm cô khóc, cố gắng hô hấp nhân tạo cho cô bé.
Sau đó, cô còn nhìn thấy được rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Cô thấy ba đi công tác, trở lại trước thời hạn, thấy cùng mẹ thương lượng nên xử lý cô như thế nào.
Còn thấy ba đeo bao tay da, lấy một cái kềm lớn, cắt đứt dây điện của máy nước nóng, đặt lên người cô, vì vậy, thân thể cô từ từ thay đổi, thậm chí có nhiều chỗ biến thành màu đen, bốc khói.
Về sau, thấy cảnh sát tới, thấy mẹ làm loạn muốn nhảy lầu, cùng với hàng xóm đang phê bình, chỉ trích mẹ, cũng thấy mẹ rất đau khổ, rất khó chịu, ôm thân thể cô khóc lớn.
Khi đó, Bán Hạ cho là mẹ yêu mình.
Vô tình đánh chết con gái, mẹ cũng đau đớn đến không muốn sống, khổ sở, muốn chết theo mình.
Nhưng sau đó, sau khi cảnh sát và hàng xóm rời đi, Bán Hạ liền thấy mẹ bình tĩnh lau nước mắt, sau đó nói: “Dù sao Bán Hạ cũng không phải do chúng ta sinh ra, chết thì chết đi, chúng ta còn có Tiểu Long.
“
Ba lạnh lùng hỏi mẹ: “Đứa trẻ không còn, tiền thì tìm như thế nào?”
Mẹ lúc này mới khóc: “Không tìm được đồng bạc, sao đổi tiền, chúng ta còn gì dưới xưởng?”
Vợ chồng bọn họ, chỉ để ý đến đồng bạc, không phải là cô.
.