Chương 16

6. Oán hận – Khó yên giấc

Trúc Tâm rót thêm trà cho Hoàng hậu: “Tiết Thục phi hại Quý phi nương nương mất con hủy dung, làm sao Quý phi nương nương có thể biết ơn nàng ta được?”

Hoàng hậu cười nói: “Liễu Diệp, dung mạo của ngươi giờ còn đẹp hơn xưa, ngươi cũng không quá để tâm đến chuyện mất con, đã vậy ngươi chỉ muốn vinh hoa phú quý, vậy tại sao lại cứ khăng khăng không tha thứ cho Tiết Thục phi? Ta nhớ ngươi rất sợ đau, giờ thai nhi đã hơn 6 tháng rồi, việc chúng ta định làm rủi ro rất lớn, ngươi không sợ sao?”

Ta thở dài: “Đương nhiên là sợ, những ngày này thần thiếp sợ lắm, nên chỉ mong nương nương sắp xếp nhanh chóng, kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.”

“Nếu sinh được Hoàng tử, sau này ngươi có thể ngồi lên vị trí Thái hậu đấy.”

Ta nghiêng đầu để hoa bỉ ngạn hướng về phía Hoàng hậu, cười duyên dáng mê hoặc: “Quần thần trong triều đều nói đây là loài hoa từ đ/ịa ng/ục, nếu không phải Hoàng thượng say mê, thần thiếp đã sớm bị ban ch*t rồi. Bắc Tề có thể có một Quý phi d. â. m l. o. ạ. n, nhưng tuyệt đối không thể có một Thái hậu d. â. m l. o. ạ. n được.” Ta liếc nhìn Mộc Đàn đang đưa tay đỡ lưng lần thứ tư, cười nói với Hoàng hậu: “Nương nương mau xem kìa, cứ đến giờ này mỗi ngày là Mộc Đàn lại buồn ngủ, mới có bảy tháng mà đã mệt mỏi như vậy, thần thiếp không muốn mệt như thế đâu.”

Hoàng hậu cười nói: “Thật chu đáo và thương xót như vậy, khó trách nàng ta lại sẵn sàng ở lại trong cung của ngươi.”

Đợi Mộc Đàn được cho phép lui xuống, ta mới cười nói với Hoàng hậu: “Đã không còn người ngoài nào nữa, thần thiếp xin nói thẳng. Với xuất thân như thần thiếp và Mộc Đàn, nếu thật sự sinh được Hoàng tử và trở thành Thái tử, thì đa phần sẽ là cảnh bỏ mẹ giữ con. Mộc Đàn có lẽ còn khá hơn, nhưng thần thiếp – một yêu phi họa quốc bị chê trách khắp thiên hạ này – chắc chắn sẽ không có đường sống. Quần thần tuyệt đối không cho phép một quốc quân có một người mẹ như thần thiếp. Nhưng thần thiếp không muốn ch*t, vì con của mình cũng không muốn. Thần thiếp từ nhỏ đã sống quá cực khổ, giờ chỉ muốn được hưởng chút phú quý, thoải mái, mong nương nương thành toàn.”

Hoàng hậu suy nghĩ một lúc: “Ngươi sinh Hoàng tử rồi để bổn cung nuôi dưỡng, sau này chúng ta cùng làm Thái hậu cũng được. Bổn cung đã cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn quyết định để Mộc Đàn làm việc đó. Nếu ngươi có mệnh hệ gì, bổn cung ở trong cung này sẽ không còn một người tâm phúc nào nữa.”

Ta cười nắm lấy bàn tay đeo hộ giáp tay tơ bàng của Hoàng hậu: “Thần thiếp biết nương nương đối xử tốt với thần thiếp, nếu không phải nhờ nương nương cứu chữa, gương mặt này của thần thiếp đã sớm bị hủy hoại rồi. Tiết Thường Khiết tâm địa độc ác, làm sao thần thiếp không hận được? Nhưng thần thiếp chịu lấy m/áu thịt của mình ra đánh cược, chịu liều mạng sống của mình, không chỉ để báo đáp đại ân đại đức của nương nương, cũng không phải chỉ vì nàng ta hủy hoại dung mạo của thần thiếp.”

Hoàng hậu vỗ nhẹ tay ta để an ủi, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tiết Thường Khiết từ nhỏ đã được nuông chiều, đối xử với tỳ nữ có đ/ánh đ/ập chửi mắng cũng là chuyện không tránh khỏi, không ngờ lại khiến ngươi căm hận đến vậy.”

Ta mỉm cười nhạt nhẽo: “Nếu chỉ là đ/ánh m/ắng thôi, thần thiếp đâu đến mức phải dùng chính đứa con của mình để đổi lấy mạng sống của nàng ta.” Ta nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu: “Sự trong trắng của thần thiếp, đã mất trước khi vào cung rồi.”

Hoàng hậu hơi kinh ngạc: “Cái gì?”

Ta cúi đầu mỉm cười, cố gắng kiểm soát biểu cảm để hoa bỉ ngạn có vẻ như đang cúi xuống: “Đôi mắt của Tiết Thường Khiết khi tám tuổi đã rất đẹp rồi, nên sau khi gặp một lần, Hoàng thượng thường xuyên đến phủ Tả Tướng tìm nàng ta.”

“Lúc đó ngươi đã ở trong Tiết phủ rồi sao?”

“Vâng, lúc đó thần thiếp sáu tuổi, đã bị bán vào Tiết phủ được một năm rồi. Hoàng thượng thích Tiết Thường Khiết, nhưng Tiết Thường Khiết còn nhỏ nên hay ngang ngược, thường xuyên làm Hoàng thượng tức giận. Nhưng hoàng thượng lại không thể đánh nàng ta, nên thường xuyên trút giận lên đầu những tỳ nữ của nàng ta.” Ta cười với Hoàng hậu: “Thần thiếp là một trong số đó.”