Quyển 1 – Chương 12: Lửa đen lại hiện

Nhưng cảm giác khiến người ta cực ¬kì khó chịu ấy của Đinh Đương cũng chỉ thoáng qua bởi lẽ ngay sau đó Lục Trần đã xua tay cười: “Linh thạch dễ có, mỹ nhân như ngươi thì quả là khó tìm, nếu có cơ hội âu yếm thì ta nhất định sẽ chẳng chịu bỏ qua đâu.”

Đinh Đương đỏ mặt lườm y rồi quay người đi mất.

Lục Trần nhìn theo tới khi nàng về đến căn nhà ở đằng xa rồi mới chuyển mình tiến lên phía trước. Khi hắn đến dưới gốc hòe lớn kia thì vẫn thấy ngư ông gọi là lão Dư ban sáng đang lặng lặng ngồi dưới bóng cây câu cá, có lẽ cả thôn này chỉ còn một mình ông là chẳng bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng.

Nhưng lúc này ngoài lão ngư ông còn có lão Mã đang đứng từ phía sau trông lại mặt nước trong xanh nơi này.

Lục Trần đi tới bên người lão Mã rồi bảo: “Suối này không có cá đâu.”

Lão Mã dường như cũng không hề kinh ngạc với sự xuất hiện bất ngờ của y nên lập tức chỉ tay về phía những khe đá của đống đá cuội to nhỏ dưới suối rồi bảo: “Ngươi chỉ nói bậy, nhìn xem, bên kia có rất nhiều cá.”

Lục Trần không biết làm gì hơn nên đành nhìn những con cá đen nhỏ hơn cả ngón tay đang bơi loanh quanh kia rồi thở dài: “Ta muốn nói là suối này không có cá lớn mà lão Dư muốn câu.”

Lão Mã nghĩ ngợi một chập rồi cũng tán thành: “Ngươi nói cũng đúng.”

***

Hai người sóng vai đi dọc theo khe suối, gió xuân phớt qua, người đi thỏa thích, cứ vậy một lúc rồi lão Mã bỗng cất lời: “Cô nàng Đinh Đương kia nếu quả có thể gom góp đủ một ngàn viên linh thạch, lại may mắn qua được cửa ải Giám Tiên Kính của Thiên Thu Môn, sau đó lại bái nhập thành tu sĩ của Thiên Thu Môn thì ngươi đoán xem, việc đầu tiên nàng muốn làm gì nào?”

Lục Trần nhìn dãy núi xanh ngát đằng xa rồi nhếch miệng: “Sao, có lẽ là hăm hở tu luyện để cầu trường sinh bất tử đi?”

Lão Mã trừng mắt với y rồi tự giải đáp: “Ta cho rằng khi nàng có đạo hạnh rồi thì việc đầu tiên sẽ làm chính là lén lút trốn về nơi này rồi giết tất cả những gã đàn ông đã từng có quan hệ với ả.”

Lục Trần lắc đầu cười rồi vỗ vai lão Mã: “Lão Mã này, sao ngươi lại độc ác như vậy chứ? Đó chỉ là một cô gái, lại chẳng hề trêu chọc gì ngươi, ngươi cũng chẳng hề muốn gặp nàng. Hơn nữa, ai có thể nói trước được điều gì, nếu ta nói, biết đâu khi Đinh Đương đắc đạo thì lại niệm tình xưa rồi quay lại đây để độ hóa ta lên núi tu đạo, ngươi thấy sao?” Dứt lời, hắn lại càng cười to hơn.

Lão Mã hừ lạnh rồi mặc kệ hắn để đi tiếp lên phía trước. Khi thấy mình đã đến ngã rẽ trước quán rượu thì y bỗng lạnh lùng nói: ”Ngươi biết ta nói đúng.”

Lục Trần hơi ngẩn bước nhưng cuối cùng vẫn đi tới lối rẽ rồi quay lại nói với lão Mã: “Không còn sớm nữa, ngươi về quán rượu của ngươi, ta về nhà của ta, ai nấy đều đánh một giấc thật ngon thôi.”

Lão Mã nhìn y rồi thêm lời: “Ngươi gặp nhiều chuyện hơn ta nhiều, sao còn phải vờ như không biết?”

Lục Trần nhắm mắt lại có vẻ đang suy tư một lúc rồi mới trả lời: “Gặp nhiều nên mới nghĩ vậy, ít nhất cũng giúp bản thân thấy thoải mái.”

Hắn nhún vai nói thêm: “Dù không tính là đang sống, nhưng cũng không phải sống mà như chết, vì thế để bản thân thấy hài lòng là đủ rồi.”

Dứt lời Lục Trần lại cười vang như đang rất vui vẻ. Cuối cùng ở nơi khe suối phơi phới gió xuân xen lẫn trúc xanh đào thắm này, y vẫy tay từ biệt Lão Mã rồi xoay người bỏ đi.

Lão Mã nhìn theo y rồi cảm khái lắc đầu chứ không nói thêm lời nào.

Sau khi rời khỏi chỗ lão Mã thì Lục Trần cũng đi tiếp trên con đường ven suối đến tận chân núi mới thấy một gian nhà nhỏ hiu quạnh. Xa hơn một chút thì có một hồ nước xanh thăm thẳm, cũng chính là đầu nguồn của dòng suối trong kia.

Cũng không biết Lục Trần đã lấy đâu ra một lá trúc để mân mê trên miệng, vị ngọt thanh pha lẫn chút đắng chát của nó kích thích đầu lưỡi của y suốt đoạn đường nhàn tản đi về phía căn nhà.

Khi còn cách đó khoảng mười trượng thì hăn bỗng run rẩy đến nỗi suyt chút nữa đã lảo đảo ngã ra đất, may mà gần đó có một cây đào còn sót lại nên y mới có thể bám lấy thân cây để đứng tiếp. Nhưng có lẽ hắn dùng quá nhiều sức nên làm cho cái cây này rung lên, vô số cánh đào hồng nhạt cũng theo đó tung bay khắp trời chẳng khác nào một cơn mưa xuân rực rỡ làm lòng người say mê.

Lục Trần há to miệng, da mặt cũng nhăn hết lại, như thể đang cố gắng thét lên, lại giống như một con thú hoang rít gầm sau khi dính vết thương, ấy vậy mà chẳng hiểu tại sao lại không hề có tiếng động nào được phát ra.

Sau đó hắn lại càng co giật mạnh hơn như đang chịu một nỗi đau đớn khủng khiếp nào đó.

Rất đột nhiên, trong đôi mắt hắn bỗng rục lên hai luồng lửa cháy.

Ngọn lửa màu đen!

Lửa đen rừng rực y hệt buổi tối năm xưa!

Ngọn lửa đen đột nhiên cháy lên trong mắt Lục Trần, ngay sau đó thân thể bên dưới lớp quần áo của hắn như bỗng vang lên những âm thanh kì quái, như là xương cốt bị mài dũa, lại như máu thịt bị nát tan, thật khiến người ta giật mình kinh hãi. 

Lục Trần gắng hít sâu để ép bản thân mình đi tiếp về phía nhà cỏ dưới chân núi. Hắn đi rất khó khăn, như thể mỗi bước đều mang đên vô vàn đau đớn.

Mới đi vài bước thì đã có thể mơ hồ nhận thấy trên những phần da thịt lộ ra bên ngoài như cổ và hai bàn tay đều đang có có vân lửa đen kì quái xuất hiện, nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra chúng giống như những ký hiệu rõ ràng.

Như là lửa đang bùng cháy.

Lục Trần vừa thở dốc vừa cố gắng lết đi. Gian nhà đã càng lúc càng gần, nhưng lửa trên người hắn cũng càng lúc càng cháy mạnh hơn.

Bỗng ở cổ sau của hắn có một luồng lửa đen đột nhiên lao ra từ dưới lớp da, sau đó bắt đầu bùng lên, chỉ chớp mắt, da thịt quanh đó đã lập tức bị cháy sạm đi.

Lục Trần khẽ run rẩy kêu rên như thể đã sắp ngã hẳn xuống, nhưng cũng không rõ hắn lấy đâu ra dũng khí và nghị lực để tiếp tục đứng vững trong cơn đau khủng khiếp ấy để tiếp tục đi về phía căn nhà, có lẽ ở trong đó có gì có thể cứu mạng hắn chăng.

Thời gian dần trôi, tình cảnh của Lục Trần lại càng lúc càng trở nên tồi tệ, lửa đen không ngừng hiện ra khắp mọi nơi trên cơ thể hắn, từ mu bàn tay, ngực, thậm chí cả sau lưng, đỉnh đầu, bắp đùi, bàn chân, không nơi nào không có, đến nỗi khi Lục Trần tới được căn nhà thì cả người gần như đã chìm hoàn toàn trong làn lửa.

Hắn đẩy cửa tiến vào, cánh cửa kia cũng lập tức khép lại. Dù vẫn đang bị thiêu đốt nhưng y bỗng dừng bước lại, chỉ giây lát sau trên đỉnh đầu của hắn bỗng có một nhánh cỏ cháy đen rơi xuống.