Gương mặt của ông cụ lập tức đen lại như đít nồi, mùi rượu trên cơ thể cũng bị quét sạch.
“Cha mẹ chưa dạy ngươi phải tôn trọng tiền bối à tên tiểu tử kia?”
Rầm!
Hơi thở của Cương Thể viên mãn lập tức bùng nổ, tấn công vào Cổ Trình Thành.
“Ông muốn gây khó dễ cho ta, mà không tự nhìn lại mình xem bản thân đang ở địa vị nào à ông già.
Ông cùng lắm cũng chỉ là một trưởng lão bình thường ở Đường gia, còn ta là thiếu gia chủ được đề cử của Sở gia.
Với địa vị này, ông hoàn toàn không có tư cách cậy già lên mặt với ta”.
Cổ Trình Thành không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà bình tĩnh nói: “Chẳng phải ông uống quá nhiều rượu, nên giờ say khướt rồi à? Ta thấy bây giờ ông rất tốt đấy chứ”.
“Người này là Cửu trưởng lão của Đường gia đấy đệ đệ! Tuy ông ta không thuộc dòng chính, nhưng cũng có quan hệ rất tốt với Đường Vô Kỷ”.
Sở Tiêu Tiêu thì thầm nhắc nhở: “Đường Vô Kỷ là đại sư huynh đang đạt Trúc Thể Cảnh ở Thần Vũ điện này”.
“Thì ra là con chó của Đường Vô Kỷ, hèn chi đệ cứ thắc mắc vì sao lão cứ thích gây khó khăn với mình”.
Cổ Trình Thành nghe nàng ấy giải thích cũng thẳng thắn chỉ trích.
Hắn chả bất ngờ gì khi Đường Vô Kỷ nhắm vào mình, bởi vì Mộc Sơ Hàn chọn Đường Vô Kỷ, còn Lâm Khuynh Thành chọn hắn nên mâu thuẫn mới từ đó mà ra.
Trước đây, Mộc Sơ Hàn với Lâm Khuynh Thành đối đầu với nhau rất khắt khe, Đường Vô Kỷ làm vị hôn phu của Mộc Sơ Hàn rồi nên hắn ta chèn ép Cổ Trình Thành cũng phải thôi.
“Hỗn láo”.
Cửu trưởng lão tức giận gầm lên, nhưng Cổ Trình Thành cũng chả thèm quan tâm đến ông ta làm gì. Hắn lấy lệnh khảo hạch đến bên cạnh trận pháp đăng ký.
Người muốn tham gia, chỉ cần cầm lệnh bài thi để vào trận pháp đăng ký. Nếu cuộc kiểm tra không chịu mở ra thì người của Chấp Pháp điện sẽ nhanh đến đây để tìm hiểu thôi.
Lệnh khảo hạch này dùng thân phận của Sở Vân Mặc, chứ không cần gì phải xin ai! Hắn có sẵn nên cầm theo, chỉ một hành động khinh thường như thế đã chọc cho ông cụ trưởng lão nào kia tức muốn hộc máu rồi.
Trận pháp đăng ký mở ra, nó nhanh chóng xuất hiện rồi bao phủ lên cơ thể Cổ Trình Thành để kiểm tra tu vi. Sau khi trận pháp xác định tu vi của Cổ Trình Thành đạt điều kiện, nó lập tức mở cho hắn tư cách tham gia thi.
Cổ Trình Thành im lặng nhìn Cửu trưởng lão của Đường gia.
Gương mặt của Cửu trưởng lão bây giờ đen thui rồi, ông ta suy nghĩ một úc sau đó liếc Cổ Trình Thành rồi lấy lệnh trưởng lão ra.
Lệnh trưởng lão bay ra ngoài, trở thành mắt trận và dựng một đại trận để kiểm tra. Ngay sau đó, năm cây cột đá khổng lồ từ từ mọc lên từ đại điện.
“Năm cây cột đá này sẽ đại diện cho các huyết mạch khác nhau, thứ tự là võ hồn, sức mạnh, tư chất và ý chí”.
Cửu trưởng lão giải thích: “Ngươi đặt tay lên mỗi một cột đá đi”.
Ông ta vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân vọng từ ngoài vào.
Những người này là Sở Vấn – gia chủ của Sở gia dẫn Lâm Huyền và nhóm người Sở Tu đến đây xem.
Cổ Trình Thành không để ý đến đám người vừa đến, hắn đi đến trước cột đá huyết mạch đầu tiên.
“Huyết mạch!”
Cổ Trình Thành âm thầm cảm thán, huyết mạch của hắn rất bí ẩn, gần như hắn có sức khôi phục vô hạn. Huyết mạch như vậy còn yếu à?
Hắn vươn bàn tay ra, ấn vào cột đá.
Chỉ thoắt cái, Cổ Trình Thành cảm nhận được vô số các phù văn ồ ạt chạy vào trong cơ thể của mình.
Cơn đau đớn đột ngột từ chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn truyền ra, khóe miệng của hắn cũng tràn ra máu tươi. Còn cột đá lại phát lên âm thanh càng quái dị hơn.
Từng đường máu đỏ tươi từ từ hiện lên trên thân cột đá.
Sao lại đau như thế? Toi rồi, nguồn năng lượng này đang huỷ diệt ý chí của mình! Đánh gãy nó, đánh gãy nó đi, đánh gãy nó mau!!
Nguyên lực đang điên cuồng vỡ nứt ra, Cố Trình Thành siết chặt tay trái đấm gãy cột đá.
Rầm!
Tiếng nổ của cột đá vang dội, Cổ Trình Thành cũng bị đánh bay ra sau. Khóe miệng chảy xuống dòng máu tươi, hai mắt đỏ đậm.
“Sao lại như thế?”
Đám người Sở gia chủ nhìn tình hình xảy ra trước mắt mà ngạc nhiên, họ chưa bao giờ thấy chuyện như thế xảy ra trong cuộc kiểm tra huyết mạch.
“Đệ đệ không sao chứ!”
Sở Tiêu Tiêu sốt ruột, vội vàng chạy đến chỗ Cổ Trình Thành.
“Tỷ đừng đến!”
Cổ Trình Thành bất ngờ quát lớn, hai mắt đỏ tươi phát ra đầy sát khí.
Hắn đang cúi đầu nên không có ai thấy được đôi con ngươi đỏ hồng của mình.
Sở Tiêu Tiêu bị câu quát của đệ đệ mà sững người, đứng yên tại chỗ.
Cổ Trình Thành liên tục thở hổn hển, cảm xúc khát màu liên tục thôi thúc hắn mất đi lý trí cũng dần dần biến mất, con ngươi của hắn cũng trở lại bình thường, trong sáng.
Cổ Trình Thành ngồi đó rất lâu, rồi mới từ từ đứng dậy, vệt đi máu tươi trên khóe miệng.
“Đệ đệ… Đệ không sao chứ?”
Sở Tiêu Tiêu chạy đến bên cạnh Cổ Trình Thành, vươn bàn tay trắng nõn của mình ra nắm lấy cánh tay của hắn mà lo lắng hỏi han.
“Đệ không sao”.
Cổ Trình Thành lắc đầu.
“Sức của một đấm này ít nhất cũng bằng ba mươi con hổ. Sức mạnh này ngang bằng với Trúc Thể viên mãn cực hạn rồi”.
Sở Vấn âm thầm cảm thán, đáy mắt tối lại suy nghĩ: “Tên Sở Vân Mặc này làm sao nhận được kỳ ngộ như thế? Với sức mạnh càng ngày phát triển khủng bố như vậy, hắn ta sẽ tạo thành uy hiếp đối với Tu Nhi rồi.
Không được! Hắn ta không thể tham gia vào cuộc tranh cử thiếu tộc trưởng”.
Sở gia là một gia tộc lớn, cho nên chuyện tranh đấu ngầm trong đó xảy ra gay gắt và thường xuyên là đương nhiên…
Từ trước đến giờ, vị trí gia chủ chỉ dành cho những kẻ mạnh. Sở Vấn luôn cho rằng nhi tử Sở Tu của mình đã nắm chắc cái ghế thiếu tộc trưởng rồi.
Nhưng bây giờ, ông ta đã phát hiện Sở Vân Mặc là vật cản đường lớn với nhi tử mình.
“Ánh sáng màu hồng của cột đá phát ra rất tối, huyết mạch của Vân Mặc có vấn đề gì à? Ải kiểm tra đầu tiên, mà qua không được rồi”.
Sở Vấn trông như đang lo lắng cho cháu trai, thật ra trong câu nói toàn ý sâu xa.
Cửu trưởng lão Đường Gia nghe vậy bất ngờ, sau đó ông ta để lộ một ít khó tin trên gương mặt.
Ông ta thầm nghĩ, gia chủ Sở gia không muốn Sở Vân Mặc bước vào Thần Vũ điện thì phải.
Tuy bài kiểm tra của Thần Vũ điện rất nghiêm khắc, nhưng vẫn có năm mức kiểm tra. Các đệ tử thế gia không qua được hạng đầu, thì người coi thi cũng có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt bỏ qua.
Ông ta phát hiện được chuyện này lập tức vui vẻ diễn theo, cao giọng nói: “Sở Vân Mặc không qua được kiểm tra Thần Vũ điện”.
Ông ta nói dứt lời đã ghi lại tình hình đăng ký của Sở Vân Mặc.
“Cuộc kiểm tra lần này rõ ràng đã gặp vấn đề thưa Đường trưởng lão”.
Sở Tiêu Tiêu thấy thế lập tức tức giận cãi lại.
“Tỷ tỷ bình tĩnh!”
Cổ Trình Thành kéo Sở Tiêu Tiêu lại, lắc đầu.
Đương nhiên, hắn nghe hiểu ý trong câu nói của Sở Vấn và cũng biết tình hình trước mắt ra sao. Nhưng đúng là, hắn không qua được của ải huyết mạch đầu tiên này.
Hiện tại, hắn không thể ngăn cản được ý chí đáng sợ và ngang tàn này. Lỡ như nó kích phát ra rồi, hắn có thể bị khát vọng giết chóc lấn át và làm chủ.
Nhưng nếu hắn không vào được Thần Vũ điện, thì không có cách nào tham gia tranh cử chức thiếu tộc trưởng.
Như thế ý định trở thành thiếu tộc trưởng Sở gia, làm thiếu tông chủ của Đạp Vân Tông của hắn cũng bỏ dở. Ngược lại, hắn cần có Thanh Linh Hi Thủy.
Kế hoạch đặt sẵn không theo kịp các tình huống phát sinh, Cổ Trình Thành cũng không nghĩ hỏi gì đó với Sở Vấn. Hắn kéo Sở Tiêu Tiêu rời khỏi đại điện.
…
“Người muội muội lựa chọn đây sao?”
Lâm Huyền nhìn Cổ Trình Thành rời đi mà nói.
Lâm Khuynh Thành hơi bất ngờ, cùng lúc nàng ta cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về bóng Cổ Trình Thành đi xa.
Nàng ta hoàn toàn không nghĩ Sở Vân Mặc là dòng chính của Sở gia mà lại gặp vấn đề về huyết mạch.
Huyết Mạch Quy Phàm sao? Thật đáng tiếc.
Vương triều Đại Tần cũng từng xảy ra tình huống như thế này, bình thường những người có sức huyết mạch đời sau sẽ càng ngày càng mạnh hơn người bình thường. Nhưng vẫn có vài người không nhận được sức mạnh truyền thừa huyết mạch, vậy nên người ta thường gọi những người này là Huyết Mạch Quy Phàm.
“Muội chắc chắn mình muốn gả cho một tên chưa đến cấp Thiên, mà ngay cả Thần Vũ điện cũng không vào được luôn sao?”
Lâm Huyền lại chê tiếp.
Lâm Khuynh Thành im lặng, nàng ấy siết chặt bàn tay trắng của mình rất lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Muội vẫn giữ vững ý kiến của bản thân”.
“Muội… Sớm muộn gì muội cũng sẽ hối hận thôi”.
Lâm Huyền hơi tức giận với muội muội không nghe khuyên này.
“Dù có hối hận đi nữa, thì đó vẫn là chuyện của muội. Nếu muội đã chọn Sở Vân Mặc rồi, thì vẫn là Sở Vân Mặc thôi thưa đại ca”.
Lâm Khuynh Thành kiên cường nói: “Vì nếu thấy Sở Vân Mặc không vào được Thần Vũ điện, muội quay ngoắt chọn Sở Tu. Chẳng lẽ, đại ca muốn muội muội mình là loại người gió chiều nào theo chiều đó thế sao?”
“Muội… Muội đang chọc tức chết ta mà. Muội và Sở Vân Mặc chẳng có tình cảm gì với nhau.
Xì, thôi ta không xía vào chuyện của muội nữa. Sau này, muội đừng khóc đến tìm ta”.
Lâm Huyền đã tức giận rồi, nhưng hắn ta rất nhanh kiềm chế được cơn giận và im lặng một lúc mới nói: “Nếu tương lai Sở Vân Mặc ức hiếp muội, muội cứ về Tử Tiêu Tông đấy!!”