Chương 15

Sau khi cùng tỷ tỷ Sở Tiêu Tiêu nói chuyện một hồi, Cổ Trình Thành trở về nhà.  

Hắn dò hỏi hành tung của Đường Nguyệt Nhu, điều khiến hắn bất ngờ là Sở Tiêu Tiêu cũng không biết, chỉ nói là có nhiệm vụ đặc biệt.  

Tương tự, nữ hầu theo bên người Đường Nguyệt Nhu là Diệp Hàm cũng nói Đường Nguyệt Nhu đã rời đi rồi.  

Nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ gì mà cần phải giấu giếm kỹ đến vậy? Hơn nữa, Đường Nguyệt Nhu rất thương con trai mà cũng không nói cho hắn biết.  

Đêm khuya, Cổ Trình Thành tạm ngưng việc tu luyện, nằm trên chiếc ghế mây đặt trong đại viện, miệng ngậm một nhánh linh thảo, lặng lẽ ngắm sao trên bầu trời.  

Gió hiu hiu thổi khiến mái tóc đen lay động theo cơn gió, trên khuôn mặt điển trai là một đôi mắt sáng lấp lánh có hồn.  

Thanh Linh Hi Thuỷ, phải làm sao mới có được?  

“Giết Sở Tu, hấp thu linh hồn của hắn, dùng thân phận của hắn tiến vào tổ địa ngược lại rất khả thi”.  

Những suy nghĩ đang chạy trong đầu.  

“Chưa ngủ sao?”  

Một giọng nói mềm mại truyền đến, Lâm Khuynh Thành tới gần.  

Cổ Trình Thành nhìn Lâm Khuynh Thành một cái, sau đó gật đầu.  

“Vì chuyện của Thần Vũ Điện à? Thực ra, đối với người tu hành mà nói, huyết thống không phải là đặc biệt quan trọng.  

Rất nhiều kẻ mạnh xuất thân từ người bình thường, từng bước tu luyện mà thành”.  

Lâm Khuynh Thành bước đến và ngồi xuống bên cạnh Cổ Trình Thành.  

Hương thơm bay vào mũi.  

“Thật ra ca ca của ngươi nói không sai, ngươi gả cho Sở Tu tốt hơn nhiều so với gả cho ta.  

Ta bây giờ thậm chí còn không tranh được chức thiếu chủ, hai tháng sau là ngày đại hôn, toàn bộ Tử Tiêu tông sẽ nhìn ngươi ra sao?”  

Cổ Trình Thành cắn nhánh linh thảo, nhẹ nhàng nói.  

“Sở Tu…hắn không tệ, nhưng ta không thích”.  

“Lẽ nào ngươi thích ta?”  

Cổ Trình Thành hỏi như không hỏi.  

“Dĩ nhiên là không”.  

Lâm Khuynh Thành lắc đầu: “Chỉ là ngươi đối với ta cũng không có hứng thú phải không? Gả cho ngươi, mục đích liên hôn giữa Tử Tiêu tông và Đạp Vân tông cũng đã đạt được.  

Mà ta vẫn có thể tu luyện một mình, không bị ép song tu với ngươi”.  

“Nếu ngươi đã nguyện ý liên hôn, vậy ngươi càng nên chuẩn bị tốt cho ngày đại hôn, trước khi ngươi tới đây, vẫn chưa biết nơi này còn có một Sở Vân Mặc mang bệnh tật, hiện tại, ngươi lại kiên trì như vậy khiến cho ta rất nghi ngờ”.  

“Ta, ta chỉ muốn nắm bắt mọi cơ hội thôi.  

Ta đã nợ một người rất nhiều, hắn từng vì cứu ta mà bị một con thú dữ kéo xuống Bách Thú Lĩnh, ta thậm chí còn không biết hắn tên là gì, đến từ đâu, còn sống hay đã chết.  

Thế nhưng, chỉ cần còn một chút hy vọng, ta cũng muốn bắt lấy, muốn giữ gìn tấm thân trong sạch của ta, nghĩ đến một ngày ta có thể tìm thấy hắn, ta muốn dùng tất cả những gì ta có để trả ơn hắn”.  

“Ơn cứu mạng…”  

Cổ Trình Thành không khỏi lẩm bẩm, quan sát nhan sắc tuyệt đẹp của Lâm Khuynh Thành, không nhịn được nói: “Cùng là ơn cứu mạng, nhưng hai người khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau.  

Ngươi tốt hơn Mộc Sơ Hàn nhiều”.  

“Hả? Mộc Sơ Hàn? Nàng ta làm sao?”  

Lâm Khuynh Thành ngây người.  

“Không có gì…”  

Cổ Trình Thành lắc đầu, “Nếu đã là báo đáp ơn cứu mạng, việc này ta sẽ giúp ngươi.  

Ta có thể đáp ứng ngươi, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, ngay cả khi bệnh của ta được chữa khỏi, ta cũng sẽ không chạm vào ngươi.  

Nếu sau này ngươi tìm thấy nam nhân đã cứu mạng ngươi, mối quan hệ trên danh nghĩa giữa hai chúng ta có thể kết thúc bất cứ lúc nào”.  

“Đa tạ!”  

Lâm Khuynh Thành đứng dậy, nghiêm túc chắp tay nói.  

“Không cần cảm ơn, ngươi về nghỉ ngơi đi, ta muốn yên tĩnh một lát”.  

Cổ Trình Thành lắc đầu.  

“Ò, được!”  

Lâm Khuynh Thành hơi giật mình: Hắn đang chê mình phiền phức sao?  

Dù chúng ta đã nói rõ mọi chuyện, nhưng ta tốt xấu gì cũng là một mĩ nhân, ghét bỏ ta tới vậy sao? Quả nhiên, người bị bệnh có khí chất!  

…  

Sau khi Lâm Khuynh Thành đi, Cổ Trình Thành từ từ bình tâm lại, sau đó nghĩ về kế hoạch giết Sở Tu.  

Vèo!  

Chưa đầy một khắc, một lá bùa truyền tin từ bên ngoài đại viện bay vào.   

Cổ Trình Thành dùng tay bắt lấy giấy truyền tin đang bay, đôi mắt lướt qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.  

“Ngũ ca, Thiên Vũ đang đợi!”  

Những tờ giấy truyền tin trong tay đã cháy hết, biến thành một chùm ánh sáng và bay về phía bên ngoài, Cổ Trình Thành cầm kiếm đứng lên, theo sát phía sau.  

Sở Thiên Vũ, là gương mặt trẻ tuổi nhất trong số những người ứng cử chức thiếu gia chủ của Sở gia.  

Ngọn núi phía sau Thiên Phong, nơi tụ tập linh thú, nơi để đệ tử rèn luyện..  

Ánh sáng và bóng tối rơi sâu vào ngọn núi phía sau và biến mất không dấu vết, thân ảnh Cổ Trình Thành rơi xuống, cách đó không xa, một bóng người đang lặng lẽ giẫm lên ngọn cây.  

Cảm nhận được hơi thở của Cổ Trình Thành, bóng người đó từ từ quay lại: “Ngũ ca, Thiên Vũ thất lễ rồi”.  

“Thiên Vũ, ngươi tìm ta có chuyện gì?”  

Lục lọi trong tâm trí những thông tin về Sở Thiên Vũ, Cổ Trình Thành bình tĩnh nói.  

“Chuyện của Thần Vũ Điện hôm nay, ta đã nghe qua, ta cũng biết ngũ ca cần Thanh Linh Hi Thuỷ, vậy nên, ta muốn hợp tác với ngũ ca”.  

“Hợp tác?”  

Cổ Trình Thành trầm mặc, trong cuộc tranh đấu chức thiếu gia chủ Sở gia và thiếu tông chủ của Đạp Vân tông, vấn đề không chỉ nằm ở năng lực của người được chọn mà mọi người đều có thể tìm cho mình một người để trợ giúp.  

Nhưng hắn không ngờ Sở Thiên Vũ lại chủ động tới tìm hắn.  

“Sao ngươi lại chọn ta?”  

Tuy Sở Thiên Vũ là người trẻ nhất, nhưng lòng dạ rất khó lường, người này không ngây thơ như vẻ ngoài của hắn ta.  

“Chỉ vì huyết mạch không đạt, đại bá đã cướp đi tư cách vào Thần Vũ Điện của ngũ ca”.  

Sở Thiên Vũ cười nói, “Đại bá làm như vậy, chứng tỏ ông ta sợ Ngũ ca, nói cách khác, ông ta cho rằng ngũ ca sẽ đe dọa đến đại ca.  

Vì vậy, ngũ ca, ngươi hãy giúp ta đạt được vị trí thiếu gia chủ, ta giúp ngươi lấy Thanh Linh Hi Thuỷ, thế nào?”  

“Một giao dịch rất công bằng”.  

Cổ Trình Thành gật đầu.  

“Ngũ ca quả nhiên hào sảng, hợp tác vui vẻ!”  

“Hợp tác vui vẻ!”  

…  

Nói đến việc náo nhiệt nhất ở Đạp Vân tông những ngày này thì hẳn là việc chọn ra thiếu gia chủ của Sở gia, một trong sáu đại gia tộc.  

Có thể nói, toàn bộ đệ tử của Đạp Vân tông đều rất mong chờ, thiếu gia chủ Sở gia cũng có thể là thiếu tông chủ trong tương lai.  

Chỉ là rất nhanh, một tin tức như hòn đá rơi xuống nước, khuấy lên ngàn cơn sóng.  

Sở Vân Mặc, một trong những người được chọn cho vị trí người đứng đầu của Sở gia đã không được vào Thần Vũ Điện.  

Việc này đã lan truyền khắp tông môn chỉ trong vài ngày.  

Hôm nay là ngày chọn ra thiếu gia chủ của Sở gia, dọc đường đi, cuộc thảo luận về Sở Vân Mặc càng thêm sôi nổi.  

Rốt cuộc thì Lâm Khuynh Thành, nữ tu xinh đẹp nhất Tử Tiêu tông vẫn nhất quyết muốn cưới Sở Vân Mặc, khiến cho nhiều tu sĩ không hài lòng.  

Hôm nay đã tìm được khuyết điểm của Cổ Trình Thành, họ càng thêm bôi bác hắn  

“Cái gì, Sở Vân Mặc thậm chí còn không vượt qua được khảo hạch của Thần Vũ Điện?”  

“Hoàn toàn là thật, nghe nói gia chủ Sở gia đã đích thân đến cầu xin nhưng vẫn không vào được Thần Vũ Điện”.  

“Không phải chứ, Sở Vân Mặc sở hữu võ hồn Cực Phách Lôi Long, trình độ có thể kém đến mức nào?”  

“Người giám sát việc đánh giá là trưởng lão thứ chín của nhà họ Đường chúng ta, việc này là do chính Cửu trưởng lão nói, huyết mạch của Sở Vân Mặc quy phàm!”  

“Haha, thân mang bệnh cũng thôi đi, huyết mạch lại quy phàm, trước đây còn kiêu căng ngạo mạn như vậy, nhưng cuối cùng lại ngay cả Thần Vũ Điện cũng không vào được, thật buồn cười”.  

“Suỵt, Sở Vân Mặc tới rồi”.  

Cổ Trình Thành lặng lẽ đi trên đường, đôi mắt quét qua những đồng môn đang nhìn hắn một cách kì quái, trong nháy mắt, các tu sĩ đang bàn luận về việc đó đều im lặng.  

Một nụ cười giễu cợt từ từ xuất hiện trên khóe miệng hắn, hắn không buồn giải thích tình hình xảy ra ở Thần Vũ Điện.  

Bởi vì đối với hầu hết mọi người, sự thật không quan trọng, bọn họ, chỉ thích thú với việc chỉ trích và coi thường người khác.