Nói đến bình bạc, phản ứng đầu tiên chính là thuốc tăng cường sức mạnh.
Marsa không nhúc nhích, chỉ nói với vẻ khó hiểu: “Chẳng phải chị vẫn để trên ghế sô pha ư?” Vừa nói, tay vừa vỗ về lưng Khổng Vân.
Lúc ấy vì đi chung với Khổng Vân, nên đành phải để lại thuốc tăng cường sức mạnh trên lầu.
Chuyện này Lâm Tam Tửu cũng biết.
Lâm Tam Tửu đột nhiên cau mày: “Haizz, em quên cầm theo rồi!” Cô quay đầu cười nói với Khổng Vân: “Đều tại tôi não cá vàng.
Tôi với bọn họ lên nhà lấy đồ đã, chị Khổng ở đây đợi chúng tôi một chút nhé?”
Khổng Vân sửng sốt.
Cô cũng biết hành động của mình bây giờ rất kì lạ, nên không để Khổng Vân kịp lên tiếng, đã vội vội vàng vàng kéo Lư Trạch ra cửa, còn quay lại vẫy Marsa: “Đi nhanh lên, tiện xem còn vật tư gì chúng ta sử dụng được không.”
Vẻ mặt Marsa vừa mờ mịt vừa khó hiểu, nhưng vẫn đứng lên theo.
“Chị Khổng, đừng sợ, chúng tôi sẽ xuống nhanh thôi…” Lâm Tam Tửu vừa cười, vừa đưa tay đóng cửa.
Ngay khi cửa phòng sắp khép lại, nhìn qua khe cửa nhỏ xíu, có thể thấy Khổng Vân vẫn ngồi trong phòng khách, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Cửa phòng đóng lại, bóng tối cũng che lấp gương mặt cô ta.
Cửa vừa đóng chặt, Lâm Tam Tửu lập tức chạy vụt lên trên lầu, hai người còn lại cũng chạy theo dù chẳng hiểu ra sao.
Lư Trạch là người đầu tiên kịp phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Có phải chị phát hiện ra gì không?”
“Mo, mong là em nghĩ nhiều!” Lâm Tam Tửu đi rất nhanh nên tiếng nói cũng vặn theo: “Để em lên xác nhận lại một chuyện đã…”
Chỉ trong vài phút, ba người đã toàn lực chạy lên tầng cao nhất.
Lâm Tam Tửu một lòng chạy lên, cũng chưa kịp hít thở đã đẩy cửa bước vào chung cư tầng ba tám.
Trong phòng tối thui: “Châm lửa lên giúp em!” Lâm Tam Tửu hô lên.
Lư Trạch nghe vậy thì ném ra một đường cong parabol, bật lửa rơi vào trong tay cô.
Giây tiếp theo, xoẹt một tiếng, ánh lửa cam hồng chiếu sáng nửa nhà ăn.
Trên bàn cơm còn bày bốn cái bát.
Lư Trạch và Marsa liếc nhau, sau đó nhìn về phía Lâm Tam Tửu chiếu sáng.
“Ơ…?” Marsa phát hiện ra điều kì lạ trước Lư Trạch: “Sao cô ta không…”
Ban nãy mấy người mò mẫm uống cháo xong là đứng dậy đi luôn, bởi vậy nên không ai phát hiện ra điều kì lạ, bây giờ tập trung nhìn lại mới thấy có gì đó không đúng.
Trong bốn cái bát trên bàn, có ba cái chất đầy xương gà, da gà, thoạt nhìn rất lộn xọn.
Chỉ có bát của Khổng Vân là trắng trơn không có một cái gì.
Thực ra như vậy cũng chẳng sao, biết đâu người ta thích ăn xương gà thì sao… Mấy lời này vừa lên đến cổ Lư Trạch, đã thấy Lâm Tam Tửu cầm cái bát của Khổng Vân với vẻ mặt nặng nề.
Vừa đảo mắt qua, cậu ấy lập tức nuốt lại.
Trong cái địa ngục nóng khủng khiếp này, dù là người đã tiến hóa, thì ít nhiều gì vẫn bị mất nước.
Đây là lý do tại sao ba người thường thích bổ sung hơi nước cho bản thân.
Dù là người có nguyên cái siêu thị như bọn họ, mỗi một giọt nước vẫn vô cùng quý báu, húp bát cháo ban nãy hiển nhiên sẽ uống hết sạch không thừa một giọt.
Thế nhưng trong bát của Khổng Vân vẫn còn thừa non nửa bát nước cháo trắng bệch.
Lấy cái thìa đảo đảo, Lâm Tam Tửu phát hiện ra nước cháo bị lọc rất sạch sẽ, không thừa một hạt cháo nào, đến cả gà bỏ vào cũng ăn hết, chỉ có mỗi thứ nước quý báu ở thế giới mới bị cô ta bỏ lại y nguyên.
“Vì… Vì sao chị ta không uống nước?” Lư Trạch nhíu mày, đôi môi hồng bị cậu ấy cắn thành vết.
Vẻ mặt Lâm Tam Tửu không được tốt cho lắm.
Cũng may cô có “trực giác nhạy bén”, nên mới ghép được những mảnh nhỏ thoạt nhìn không có chút quy tắc này lại với nhau.
Nhưng nếu trực giác của cô là đúng, vậy thì Khổng Vân còn khó giải quyết hơn chủng Đọa Lạc nhiều.
Lâm Tam Tửu nhả từng câu từng chữ: “Cô ta nói dối.
Chắc chắn cô ta đã có ít nhất một loại năng lực thăng cấp… Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ em biết năng lực của cô ta là gì rồi.”
Thịt gà, gạo, thực vật, cá vàng, đồ ăn trong tủ lạnh…
Bỏ bát cháo xuống, cô nhìn qua Lư Trạch và Marsa, giọng có vẻ nặng nề: “Năng lực của Khổng Vân đại khái là chuyển hóa tất cả các loại hình thức sinh mệnh thành chất dinh dưỡng mà cô ta cần.
Em đoán, chỉ cần cô ta chạm vào mục tiêu, sẽ nhanh chóng hấp thu được hết, thậm chí còn không gây ra động tĩnh gì.
Chúng ta ăn cơm mất bao lâu? Tất cả thịt gà và gạo đều biến mất như chưa từng tồn tại!”
“Shh.” Marsa hít một hơi lạnh: “…!Tất cả các loại hình thức sinh mệnh? Chạm vào là hấp thu được? Cái, cái này không chỉ là dùng trong sinh tồn, mà nếu dùng trong chiến đấu thì…”
Điều đó có nghĩa là dính phát chết luôn.
“Nhưng dù vậy cũng đâu thể giải thích lý do vì sao cô ta không uống nước?” Lư Trạch hồi tưởng lại cảnh mấy người chạm tay chạm chân đi xuống dưới ban nãy, mặt trắng bệch.