“Chúng ta ở cùng cô ta nửa ngày rồi… Nếu cô ta có địch ý, chỉ sợ ba người chúng ta đã không sống được đến bây giờ đúng không?”
Lâm Tam Tửu gật đầu, đây là những gì cô muốn nói, đồng thời cũng là chút hy vọng trong lòng cô.
Sợ thì sợ…
Nhưng suy nghĩ vừa mới hiện lên, còn chưa nói ra thành lời, tiếng Khổng Vân đã từ trong tối truyền ra: “Sao mọi người đi lấy đồ lâu thế?”
Ba người khựng lại.
Lâu lắm ư? Lâm Tam Tửu nhìn thời gian trên đồng hồ.
Từ lúc chạy lên lầu tới giờ, bọn họ mới chỉ mất mười phút.
Rốt cuộc là vì lý do gì mà Khổng Vân lại bám được sát theo bọn họ như vậy?
Thấy hai người đều ngơ ngác nhìn nhau không nói, Marsa vội vàng quay ra đáp một câu: “Cô đứng đó chờ chúng tôi một chút, chúng tôi ra ngay đây.”
Khổng Vân “ừ” một tiếng, chân lại như không nghe thấy gì, từ từ lê bước vào trong.
Không khí trở nên kì lạ.
Im lặng hai giây, Marsa gượng cười: “À, chúng tôi định ra ngoài luôn đây, cô không cần phải vào đâu…”
Khổng Vân nhẹ nhàng nói: “Tôi đứng một mình sợ lắm, muốn có người ở bên, mọi người không ngại chứ?” Vừa nói, cô ta vừa tới gần ba người, nở một nụ cười, định đưa tay chạm vào tay Marsa.
Lâm Tam Tửu giật thót, lúc cô định ngăn cản thì Lư Trạch đã làm trước một bước, kéo Marsa ra xa Khổng Vân, tốc độ nhanh như chớp.
Marsa vừa đứng vững, Lư Trạch đã quát khẽ: “Rốt cuộc chị muốn làm gì!” Giọng cậu ấy run lên vì tức.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tam Tửu thấy thiếu niên thanh tú trắng trẻo này giận đến thế: “Thật ra chị đã phát triển năng lực rồi đúng không? Chúng tôi biết hết rồi! Nói đi, tại sao chị cứ quấn lấy chúng tôi?”
“Ơ…” Khổng Vân ngơ ngác, tạm thời chưa kịp phản ứng lại.
Một lúc sau, cô ta mới chật vật nói: “Đúng là trên người tôi có điểm kỳ lạ… Ban đầu tôi không dám nói vì sợ mấy người sợ tôi.
Hóa ra là biết cả rồi…”
Marsa rụt rè nhìn cô ta, hỏi lại để xác nhận: “Cô… Không muốn làm tổn thương chúng tôi đúng không?”
Lâm Tam Tửu lập tức quay ra nhìn cô ấy.
Marsa chỗ nào cũng tốt, nhưng đôi khi lại tin người quá.
Nếu Khổng Vân muốn hại người, chẳng lẽ còn thật thà nói cho bọn họ biết sao?
“Tổn thương mọi người ư?” Khổng Vân sửng sốt, sau đó thốt ra một câu mà Lâm Tam Tửu không ngờ tới: “Không không không, chỉ cần một người là đủ rồi, tôi không định hấp thu cả ba người, vậy thì tàn nhẫn quá.”
Những lời cô ta thốt ra khiến bầu không khí đóng băng.
Nhìn gương mặt khiếp sợ của bọn họ, Khổng Vân hít một hơi hạ quyết tâm nói: “Thật ra tôi không hề muốn hấp thu người sống, nhưng cơ thể tôi thấy đói lắm.
Những gì trong nhà hấp thu được, tôi đều hấp thu hết cả rồi, đến cả bảo vệ dưới nhà… Nhưng tôi vẫn thấy đói lắm, đói tới nỗi khó chịu…”
Lâm Tam Tửu không biết nên tức hay nên cười nữa…
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt của cô, Khổng Vân lau nước mắt: “Ban nãy khi thấy mọi người, tôi chưa hề nghĩ đến chuyện hấp thu ai cả.
Có điều thời gian càng dài, tôi càng chịu không nổi… Mọi người thử tự vỗ ngực mình xem, nếu giết một người có thể giúp bản thân sống sót, mọi người sẽ làm gì?”
Cô ta cũng không định nghe câu trả lời của ba người, lập tức giơ một đầu ngón tay lên, nói với vẻ cầu xin: “Tôi chỉ cần hút một người thôi… Vậy là đủ rồi… Thật đó, chỉ một thôi!”
“Marsa, Lư Trạch, chẳng phải mãi đến hôm qua hai người mới gặp cô ta ư? Quen xã giao thôi mà…” Nụ cười điên cuồng hiện lên trên gương mặt cô ta: “Không có cô ta, hai người thích sống thế nào thì sống, đâu có tổn thất gì đâu.”
“Chị sắp xếp thay chúng tôi hay quá nhỉ.” Lâm Tam Tửu cười lạnh lùng, không nhìn vẻ mặt của Lư Trạch và Marsa, trong lòng chợt dâng lên lửa giận.
Nghe vậy, Khổng Vân quay ra nhìn cô: “Cô bé, tôi thấy bạn trai cô không ở đây nên cũng hiểu.
Hai đứa chỉ chơi bời thôi, làm sao hiểu được tình cảm giữa tôi và chồng… Tôi không thể chết được.
Dù người khắp thế gian này đều chết hết, tôi cũng phải chờ chồng tôi về…”
Lư Trạch nghe không nổi nữa, quát lên: “Nói linh tinh ít thôi, thích ăn người khác thì cút về quê chị mà ăn!”
Lâm Tam Tửu thả lỏng, quay lại cười với hai người.
Ngay khi cô chuẩn bị quay đầu lại, ánh mắt đảo qua cửa phòng ngủ của mình.
Cánh cửa kia hòa vào trong bóng tối, như thể hóa thành một bộ phận vũ trụ, sau cánh cửa kia là một chiếc giường đôi.
Giường…
Trong nháy mắt, một suy nghĩ đột nhiên lóe qua trong đầu cô, chưa kịp nghĩ gì thêm, miệng đã bật thốt: “Khổng Vân, chị nói hôm qua lúc chị tỉnh lại, trên giường chỉ còn áo ngủ của anh ta thôi ư?”
“Đúng vậy, sao thế…” Vừa nói được một nửa, Khổng Vân thấy sắc mặt Lâm Tam Tửu trắng bệch.
Lâm Tam Tửu nhe răng nở nụ cười như trả thù với cô ta, nhìn chằm chằm vào mặt: “BINGO, tìm thấy chồng chị rồi.”