Chương 16: C16: Hãy cẩn thận đừng sơ suất

Từ trấn dưới chân núi Kiếm Tông bắt đầu xuất phát, là một con đường thắng tắp, con đường này không giống những con đường khác, Thái tổ hoàng đế đã đích thân ra lệnh xây dựng con đường này để khen thưởng những cống hiến của đệ tử Kiếm Tông vì đã góp phần ngăn chặn kẻ thù, trừ hại cho dân. Điểm bắt đầu con đường là từ Đế đô đi qua năm thành ba quận tám huyện và kết thúc ở chân núi Kiếm Tông.

Thành Thiên Ngọc là một trong số năm thành này.

Trước đây Khâm sai đại thần đi dọc theo tuyến đường thay trời hành đạo này để đến Kiếm Tông tuyên đọc thánh chỉ và ban thưởng cho các đệ tử Kiếm Tông.

Nhưng……

Con đường ngày xưa ngày càng rộng lớn, ngày càng vững chắc hơn thì Kiếm Tông đã từng hùng mạnh một thời nay lại dần suy tần.

Cho dù là Bá Đao Môn mới nổi lên gần đây, hay là Đạo Tông vẫn không nổi danh, và Huyền Tông ngày. xưa, đều đang âm thăm chèn ép Kiếm Tông.

Nhưng..

Dù thế nào đi nữa, vinh quang trước đây của Kiếm Tông đã thâm nhập vào trái tìm của mỗi người dân Đế quốc, kể cả thực lực bây giờ của Kiếm Tông không còn được như xưa. Cho nên, trong Đế quốc, những người dân thường không biết gì vẽ chuyện của giang hồ, những lúc hưởng trà tửu lậu lại bàn tán sức mạnh của Kiếm Tông, các quầy hàng kể chuyện ven đường lúc nào cũng kể những truyền kỳ về nó.

Dọc đường đi, xe ngựa giảm tốc độ và tiến thẳng về phía trước.

Lý Phong Kỷ cưỡi ngựa, thân thể nhịp nhàng lên xuống theo những xóc nảy trên lưng ngựa, như vậy có thể tiết kiệm sức lực nhiều nhất, thời gian cưỡi ngựa cũng được lâu hơn.

Những hộ vệ luôn theo sát hai bên xe ngựa, mặt không biểu cảm, quanh thân tỏa ra sát khí hung tàn.

“Sao ta lại cảm thấy là lạ thế nào ấy!”

Vương Bình Bình thúc ngựa đến bên cạnh Lý. Phong Ký, hạ giọng nói

Lý Phong Kỷ nhướng mày nhìn Vương Bình Bình.

“Ngươi nghĩ thử xem, tại sao Chu viên ngoại không mang phu nhân của mình theo đi tế tổ, ngoài ra ta còn cảm thấy Chu viên ngoại giống như muốn trốn khỏi nơi này, nhìn những hộ vệ này… Bọn họ đều là cao. thủ.”

Vương Bình Bình lại nhỏ giọng nói.

Lý Phong Kỷ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hãy cẩn thận, đừng sơ suất, chỉ sợ Chu viên ngoại này không nói thật với chúng ta, chuyến đi này sẽ không bình yên.

Sắc mặt Vương Bình Bình hơi động, gật đầu.

Im lặng suốt chặng đường, cả đội không ngừng tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất.

Khi mặt trời ngả về phía tây, tám con ngựa kéo. bốn xe hàng sùi bọt mép, mồ hôi đâm đìa, những con ngựa khác cũng không khá hơn là bao, tốc độ ngày. càng chậm.

Tốc độ của đoàn xe chậm lại

– Từ xa có thể nhìn thấy một khu rừng rậm rạp tươi tốt, được bao phủ bởi ánh sáng hoàng hôn rực rỡ của khi mặt trời lặn.

Một đại hán có làn da ngăm đen cưỡi ngựa đến bên cạnh Lý Phong Kỷ: “Tiểu ca Kiếm Tông, sau khi chúng ta vào trấn Ô Giang, thì đổi ngựa rồi lên đường. đi suốt đêm luôn, không biết hai vị có cần xe ngựa. không?”

Giọng điệu của đại hán nghe rất khách khí, nhưng rong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường cực kỳ rõ ràng.

Theo gã thấy thì Lý Phong Kỷ và Vương Bình Bình đi theo là hoàn toàn không cần thiết.

“Muốn tiếp tục lên đường?”

Lý Phong Kỷ khẽ cau mày, chuyện này đối với hẳn không là gì, nhưng đối với Vương Bình Bình mà nói hơi không chịu nổi.

“Đúng… Chu viên ngoại đang vội.”

Đại hán lên tiếng nói.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Vương Bình Bình, rong lòng Lý Phong Kỷ động đậy: “Chuẩn bị ngựa xe cho đồng bạn của ta, còn ta chuẩn bị một con ngựa tốt là được”

Đại hán liếc nhìn Vương Bình Bình, gật đầu rồi vội vàng rời đi.

Chẳng bao lâu sau, trong đoàn xe có hai người tách ra vỗ mạnh ngựa phóng về phía trước, rõ ràng là muốn đi trước để chuẩn bị.

Hai bóng người nhanh chóng biến mất.

Lý Phong Kỷ phi ngựa đi về phía trước, đột nhiên. ngẩng đầu nhìn thấy một đàn chim đen bay lên trong rừng rậm, không ngừng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“Không tốt!”

Lý Phong Kỷ sửng sốt.

Hắn nhanh chóng thúc ngựa đến chỗ xe ngựa của Chu viên ngoại, chặn đường lại.

“Chu viên ngoại, e rằng phía trước có thể có nguy. hiểm”

Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.

“Cái gì!”

Chu viên ngoại kêu lên một tiếng, thò đầu ra khỏi xe ngựa, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Lý Phong Kỷ nhìn lại bầu trời phía trên khu rừng rậm rạp, một đàn quạ đang bay xung quanh liên tục phát ra những tiếng kêu chói tai.

“Ta nghĩ hai tên hộ vệ chạy phía trước có lẽ lúc này đã chết rồi”

Lý Phong Kỷ hạ giọng chỉ để cho một mình Chu viên ngoại nghe được.