Chương 20: C20: Nó là con của ngươi

Tia sáng cuối cùng ở phía Tây đã biến mất, đất trời chìm vào bóng tối trong chốc lát

Có làn gió thổi nhẹ qua lá cây dương vang lên tiếng lao xao như dòng nước chảy.

Lý Phong Kỷ không thấy rõ vẻ mặt của Độc Tam Nương, lại có thể cảm nhận rõ ràng sát ý dữ dội phát ra từ trên người Độc Tam Nương.

“Ngoài Chu Phú Quý và thằng nhãi kia ra, còn lại đều giết hết” Giọng nói của Độc Tam Nương không có một chút cảm xúc nào.

“Khốn kiếp, ngay cả hổ cũng không ăn con mà ngươi lại tàn nhẫn như thế” Chu viên ngoại gào lên, sắc mặt đỏ bừng.

“Ha ha.. nó là con của ngươi, ta sinh nó là vì để lấy lòng ngươi. Bây giờ ngươi sắp chết rồi, nó không cần phải sống làm gì nữa” Độc Tam Nương điên cuồng hét to.

Phía sau, hơn mười tên cao thủ bắt đầu bao vây. Chu viên ngoại và Vương Bình Bình.

Tầm tên hộ vệ còn sống thấy đám sát thủ bao vây lại đây thì mặt mày trở nên kiên quyết, siết chặt phác. đao đến mức gân xanh nổi lên, để chuẩn bị đánh trả bất cứ lúc nào.

Lão quản gia cuộn mình lại, trốn sau xe ngựa run bần bật.

Vương Bình Bình mặt mày tái nhợt, tay cầm kí run rẩy, nhìn về phía Lý Phong KỶ.

Lý Phong Kỷ siết chặt kiếm trong tay, nhanh chóng khôi phục nội lực. Đợt chiến đấu mới vừa rồi tưởng chừng như tia chớp chợt lóe, thực tế thì là rất nguy hiểm. Nếu không phải Lý Phong Kỷ đã luyện Tâm Kiếm đến mức nhập môn, thành thạo mười tám chiêu kiếm, và nếu hẳn không đủ cẩn thận, thì chắc là hiện giờ hẳn đã chết dưới trường thương rồi

Dù là như vậy thì một ít nội lực còn sót lại bên rong kinh mạch của Lý Phong Kỷ cũng đã cạn kiệt

Nguyên khí liên tục tràn vào cơ thể thông qua khiếu huyệt khiến kinh mạch khô cạn khôi phục.

Xung quanh liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết. Gần như chỉ cần đối mặt, đám cao thủ do Độc Tam Nương dẫn đến đã chém giết hết đám hộ vệ của. Chu viên ngoại.

Giờ phút này, chỉ còn một mình Vương Bình Bình đang chống chọi.

Vương Bình Bình nhìn về phía Lý Phong Kỹ, lại không có cơ hội lên tiếng cầu cứu.

Bởi vì một thanh trường kiếm sắc bén cắt qua quần áo nàng, chém đứt rất nhiều sợi tóc dài màu đen. Và nàng đang dốc sức chiến đấu.

Lúc này, Lý Phong Kỷ cuối cùng cũng có động tác.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh giống như tia chớp.

Trường kiếm chém ra, từ dưới lên trên, một tên đồ. đen bị mổ bụng. Trường kiếm quay đi, đâm chéo ra ngoài, đâm vào vai một tên đồ đen.

Leng keng!

Tiếng vũ khí va chạm liên tục vang lên.

Hơn mười tên đồ đen bắt đầu bao vây Lý Phong Kỳ với các loại vũ khí khác nhau, như là trường kiếm, đại đao, roi dài… cái nào cũng mang theo sát ý sắc bén.

Không bao lâu sau, trên người Lý Phong Kỷ đã có hơn mười vết thương, cơn đau đớn k ích thích thần kinh hắn

Vương Bình Bình đang hãng hái chiến đấu để giảm bớt vài phần áp lực cho Lý Phong Kỷ.

Có điều… hiệu quả cực kì kém.

Lý Phong Kỷ liên tục vung kiếm trong tay, hoặc là chém, hoặc là đâm, hoặc là vẩy… mỗi một chiêu đều. cực kì nhanh chóng, mỗi một thức đều dốc hết sức. đánh ra.

Cơn đau đớn trên người dần dần biến mất.

Trong mắt Lý Phong Kỷ chỉ có kiếm. Trong lòng Lý Phong Kỷ chỉ nghĩ đến vung kiếm.

Vung kiếm.

Lại vung kiếm.

Liên tục vung kiếm.

Ngay khoảnh khắc này, trong đầu Lý Phong Kỷ chỉ có kiếm chứ không có gì khác nữa.

Có tia chớp chợt lóe trong lòng Lý Phong Kỷ, k ích thích thần kinh hắn, đó là… linh cảm.

Kiếm thế trong tay Lý Phong Kỷ bắt đầu thay đổi. Sát khí.. sát khí dữ đội ập đến.

Toàn thân Lý Phong Kỷ đã xảy ra một sự thay đổi cực kì lớn, có loại khí thế kiếm tốt trong tay, có cả thiên hạ.

Xoát xoát!

Lại là rất nhiều lần vung kiếm.

Một tia sáng liên tục phóng to ra bên trong đầu Lý Phong Kỷ.

Nhớ lại năm xưa, bí quyết kiếm pháp từng xem hiện lên trong đầu như những bức tranh động.

“Giết!” Một tiếng hô to vang lên.

Một luồng uy thế cực lớn bùng nổ trên trường. kiếm, kiếm khí càn quét xung quanh, đám người đồ đen liên tục la hét thảm thiết. Kiếm khí cưỡng bạo liên tục lan tràn ra bốn phía, giống như ném một viên đá lên trên mặt nước tĩnh lặng. Kiếm khí tràn lan, cây to rung lắc dữ dội, lá cây lao xao rơi xuống rồi vỡ nát.

Bên trong rừng rậm đổ cơn mưa màu xanh

“Trên cây cối in sâu rất nhiều vết kiếm

Toàn thân Lý Phong Kỷ chợt trở nên yếu ớt. Hắn lảo đảo người, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Một chiếu vừa rồi gần như rút cạn tất cả lực lượng của Lý Phong Kỷ.

“Đúng là vô dụng…”

Độc Tam Nương lạnh lùng nói. Bà ta nhảy xuống ngựa, từ từ đi về phía Lý Phong Kỳ