Chương 6: C6: Rất ấu trĩ phải không

Chỉ khi một người ép bức bản thân thì mới phát hiện ra tiềm lực của mình là vô hạn.

Trên Bạch Vân Phong, Lý Phong Kỷ yên tĩnh ngồi xếp bằng, khí chất trên người thoạt nhìn rất huyền diệu, nguyên khí nhàn nhạt quanh quấn xung quanh hắn.

Vài thủ ấn phức tạp liên tục được đánh ra, nguyên khí quanh quẩn xung quanh rót vào trong cơ thể, có thể nhìn thấy dưới làn da Lý Phong Kỷ đang mấp máy, từng hạt mồ hôi chảy xuống trên trán.

Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cực kỳ bá đạo, cương liệt.

Lý Phong Kỷ mất thời gian ba ngày mới hiểu được tinh túy của Phạn Thiên Phù Đồ Quyết, dùng ba ngày này củng cố cảnh giới của mình, tiến vào Võ Sư Cảnh, có thể rèn luyện tâm pháp, tu luyện nội

Đây cũng là nguyên nhân Thân Đồ Phong giao Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cho Lý Phong Kỷ.

Tâm pháp giống như riền móng của tòa lầu cao vạn trượng, nếu niền không kiên cố, vậy thì lầu cao sẽ dễ đố, chỉ khi đặt nền móng kiên cố thì lầu cao vạn trượng mới có thể mọc lên từ mặt đất, con đường võ. đạo cũng như vậy, tâm pháp càng cường đại, uy lực. của nội lực tu luyện được càng lớn.

Tuy không biết cấp bậc của Phạn Thiên Phù Đồ. Quyết nhưng trong lòng Lý Phong Kỷ tin rằng bản tâm pháp này chắc chắn không tầm thường, hơn nữa sau khi tìm hiểu, Lý Phong Kỷ càng cảm thấy Phạn Thiên Phù Đồ Quyết cực kỳ huyền diệu.

Vừa tiến vào Võ Sư Cảnh, kinh mạch của Lý. Phong Kỷ thật sự quá yếu, lỡ như không cẩn thận thì kinh mạch sẽ rách nát, vì thế Lý Phong Kỷ không thể không cẩn thận. Nguyên khí tiến vào kinh mạch trong. cơ thể giống như trâu bò đấu đá lung tung, khiến Lý. Phong Kỷ đau đớn sống không bãng chết. Lý Phong Kỷ. cần răng kiên trì.

Mai hoa hương tự cố hàn lai, hắn hiểu rõ đạo lý này hơn so với ai khá

*“Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự cổ hàn lai”, ý là “Bảo kiếm sắc nhờ mài ra, hoa mai thơm nhờ thống khổ trong giá lạnh.

Ánh sáng mặt trời dâng lên, hoàng hôn rơi xuống.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, bất trị bất giác đã hết một ngày.

Kéo theo thân thể mệt mỏi, Lý Phong Kỷ quay về phòng ở cho đệ tử.

Từ rất xa Lý Phong Kỷ đã thấy cửa phòng của mình bị mở ra, đi vào thì thấy trên cửa dán một phong thư,

“Lý Phong Ký, rùa đen rút đầu, sáng sớm ngày mai, ta muốn quyết đấu với ngươi!”

Lời trong thư viết rất đơn giản, lại nhìn xuống sản phòng, có vẽ một con rùa đen thật lớn, phần lưng viết tên Lý Phong Kỷ lên.

“Lâm Vũ..

Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, xé nát phong thư vứt vào thùng rác, đến nỗi bức vẽ trên mặt đất, hẳn không nhìn xem dù chỉ một cái.

“Rất ấu trĩ phải không?”

Một giọng nói vang lên sau lưng Lý Phong Kỷ.

Xoay người, nhìn về phía Độc Cô Thần, trên mặt Lý Phong Kỷ mang theo ý cười: “Không hiểu..?”

Độc Cô Thần chậm rãi đi tới chỗ Lý Phong Kỷ: “Biểu cảm trên mặt ngươi nói cho ta… đối với hành động của Lâm Vũ, ngươi cảm thấy rất buồn cười”

Lý Phong Kỷ nhún hai vai, hai tay thả lỏng: “Ngươi cứ cho là như vậy đi, ta cũng không có cách nào khác.”

Độc Cô Thần dừng lại cách Lý Phong Kỷ ba bước chân: “Người khác đều nói ngươi là một phế vật, đúng là buồn cười”

Lý Phong Kỷ nhìn về phía Độc Cô Thần, vẻ mặt bình tĩnh.

“Chỉ sợ kiếm pháp của ngươi và ta không phân cao thấp!” Độc Cô Thần tiếp tục lên tiếng nói

Lý Phong Kỷ lộ ra nụ cười tự giễu: “Bại tướng thua trong tay ngươi trong vòng ba chiêu thôi… Không phân cao thấp, kém xa rồi! ”

Độc Cô Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lần quyết đấu lần trước, ta chỉ trùng hợp phá được chiêu thức của ngươi thôi, không coi là gì”

Cẩn thận nhìn kỹ Độc Cô Thần, trong lòng hẳn rất. ngạc nhiên, trong Kiếm Tông Độc Cô Thần có tiếng kiêu ngạo, mặc dù ở trước mặt Tông Chủ, gã cũng dám. không cho mặt mũi, một lời không hợp thì rút kiếm quyết đấu, có thể đứng ở đây nói nhiều lời vô nghĩa với mình như vậy đã là cực kỳ không dễ dàng, không ngờ. gã còn có thể nói ra lời như trùng hợp, nếu không phải chính tai nghe được, chỉ sợ dù như thế nào Lý Phong Kỷ cũng không tin có chuyện như vậy.

Ánh mắt của Độc Cô Thần rất sạch sẽ, vẫn mang theo sự cưöng ngạo như cũ.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì… Nói đi!”

Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên nghiêm túc, lên tiếng nói:“Ngươi biết không… Lý do mà ta muốn đi vào Kiếm Tông.”

Lý Phong Kỷ lắc đầu

Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên có chút chán nản: “Ta đến vì một người, một truyền thuyết.”

“Ai?”

Trong lòng Lý Phong Kỷ có một cái tên, lại không chắc chẩn.

“Thân Đồ Phong, kiếm chỉ quỷ tài trăm năm mới có”

Trong lòng Lý Phong Kỷ hơi chấn động, nắm chặt kiếm trong tay.

“Ta không ngờ, Thân Đồ Phong sẽ chọn ngươi kế thừa y bát.. Thật sự nẫm ngoài dự kiến của ta, có điều cũng chỉ như thế thôi, chỉ ngươi mới có tư cách trở thành đối thủ của ta, ba tháng sau là Đại hội Lĩnh Kiếm, hy vọng ngươi và ta có thể có một trận quyết đấu vui vẻ.”

Trong giọng điệu của Độc Cô Thần lại mang theo sự cưồng ngạo.

Lý Phong Kỷ đưa mắt nhìn vẽ phương xa: “Ta muốn biết tin tức về lão ấy”

Vẻ mặt Độc Cô Thần lộ ra một tia ảm đạm, trầm tư một lát, lên tiếng nói: “Ngươi biết chuyện của y sẽ không có chỗ tốt gì, chờ đến khi người trở thành một cường giả chân chính thì ngươi mới có tư cách đi điều tra mọi thứ về y.”

Gật đầu, Lý Phong Kỷ xoay người đi vào phòng cho đệ tử ở.

“Làm đệ tử của người đó, ngươi không được hủy hoại tên tuổi của y, nếu ba tháng tiếp theo ngươi muốn thanh tịnh tu luyện thì nên giải quyết Lâm Vũ đi”

Độc Cô Thần cũng không quay đầu rời đi, giọng. nói rõ ràng truyền vào tai Lý Phong Kỷ.

“Được!”

Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.

….

…..