Chương 11: Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai 11

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không những tu sĩ ưa thích trảm yêu trừ ma, tà đạo yêu ma cũng lấy săn bắn tu sĩ làm niềm vui, tinh huyết tu sĩ mạnh mẽ hơn xa người thường, đối với ma vật mà nói là vật đại bổ, mà trên thân tu sĩ thường cũng có linh đan pháp khí giá trị xa xỉ.

Mộ Huyền Linh nâng má tự nói: “Chẳng lẽ có cao thủ Kính Hoa cốc ở đây?”

Tạ Tuyết Thần im lặng không nói gì, lông mi dài che đôi mắt phượng, hắn không ngắm Mộ Huyền Linh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng rực của nàng đang nhìn mình.

“Tạ tông chủ, có phải rất muốn báo tin cho sư môn?” Mộ Huyền Linh cười hỏi.

Ánh mắt Tạ Tuyết Thần lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Ý ngươi là gì?”

Mộ Huyền Linh cười đáp: “Tạ tông chủ đang nghĩ ta sẽ giết người diệt khẩu?”

Tạ Tuyết Thần hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không định như vậy?”

Mộ Huyền Linh nói: “Có lẽ sẽ không, nhưng cũng có lẽ sẽ làm.”

Tạ Tuyết Thần cười lạnh nói: “Ha.”

Mộ Huyền Linh đáp: “Nhưng ngươi nghĩ thế cũng không sai.”

Tạ Tuyết Thần nhíu mày nhìn nàng.

Mộ Huyền Linh nghiêm nghị nói: “Ta cũng chẳng phải là người tốt lành gì.”

Tạ Tuyết Thần dừng một chút, sửa lại: “Ngươi vốn chẳng phải là người.”

Mộ Huyền Linh tất nhiên chẳng phải là người, Tạ Tuyết Thần không có ý mắng nhiếc, chỉ đang nói lên một sự thật, nàng chỉ là nửa người.

Tạ Tuyết Thần quan sát cả ngày vẫn không nhận ra được nửa dạng yêu của Mộ Huyền Linh là gì.

Nửa yêu có hai loại: Một là mẫu thân là người, phụ thân là yêu; hai là ngược lại, mẫu thân là yêu, phụ thân là người.

Nếu mẫu thân là người thì sinh ra nửa yêu mang hình dạng người, nhưng trên người có một vài đặc điểm của tộc yêu của phụ thân, như tai mèo, đuôi cáo.

Còn nếu mẫu thân là yêu thì sinh ra nửa yêu mang thân yêu nhưng có hồn người, có thể nói được tiếng người, đi thẳng như người.

Ngoại hình của Mộ Huyền Linh như vậy, tất nhiên là sinh mẫu là người, chỉ là không thể nhìn ra sinh phụ là yêu quái gì.

Nếu không phải trước đó Tạ Tuyết Thần đã cảm nhận được chút yêu khí yếu ớt từ trên người nàng, thường nhân rất dễ bị nàng lừa gạt.

Khi hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy bên ngoài lầu một có tiếng động.

Mộ Huyền Linh dựng tai lên, nghe thấy hai gã tu sĩ lúc trước gọi “sư tỷ”, khóe mày nàng hơi nhúc nhích, tiến đến bên cửa sổ, lặng lẽ mở ra một khe hở, dòm ngó bên ngoài.

Tại đại sảnh tầng một của trạm dịch xuất hiện thêm hai nữ tu, trong đó một người thân hình mảnh mai, mặt đeo màn mỏng manh, hẳn là người đứng đầu.

Ba người còn lại đều hướng về phía nàng, hơi cúi người, miệng hô sư tỷ.

“Sư tỷ, các vị cuối cùng cũng đã trở về.” Một nam tu nhiệt tình nói: “Ta cùng Lục sư đệ đã dò xét phía đông rồi, không phát hiện gì, phía các vị thì sao?”

Vị sư tỷ kia không đáp, nữ tu hơi lùn và mặt tròn bên cạnh liền cao giọng nói: “Tống sư huynh, vừa rồi ta cùng Cao sư tỷ bị yêu quái đánh trộm!”

Lời nữ tu mặt tròn vừa thốt ra, hai nam nhân tu sĩ lập tức kinh hãi, vội hỏi: “Yêu quái gì vậy, các vị có bị thương không?”

Nữ tu bật cười nói: “Có Cao sư muội ở đây, tất nhiên sẽ không bị thương, chỉ là một tiểu yêu không mắt mà thôi.”

Nữ tu nói xong rồi giật xuống một túi gấm thêu kim tuyến bên hông, nhìn đường vân kim tuyến, liền biết đây là một trận pháp Tỏa Linh, là túi gấm mà tu sĩ dùng để bắt yêu thường, yêu quái bình thường bị thu vào trong túi sẽ mất hết pháp lực.

Nữ tu mở ra túi gấm, nhẹ nhàng lắc một cái, liền có một đoàn bóng lông từ bên trong rơi ra, rơi xuống liền khôi phục bộ dáng vốn có, ước chừng bằng nắm tay người lớn, lông nhung một đoàn, đuôi ngắn ngủn, toàn thân tuyết trắng tinh khiết, hai lỗ tai tròn vàng óng, run rẩy như đang kinh hoàng.

Rơi xuống mặt đất, tiểu yêu kêu chít một tiếng, lập tức hoảng loạn bò lung tung, mấy vị tu sĩ cười khúc khích dùng vỏ kiếm ngăn cản, đầu nhỏ va vào vỏ kiếm liền quay đầu chạy ngược hướng khác nhưng chỉ chạy được vài bước thì bị vỏ kiếm khác chặn lại, quay cuồng tìm đường thoát mà bất lực, đôi tai vàng run lẩy bẩy, phát ra tiếng r3n rỉ.

Nữ tu cúi xuống nắm lấy đuôi nó rồi bắt nó lên, lắc lư giữa không trung, hớn hở nói: “Các vị có biết đây là gì không?”

Hai gã nam tu cau mày quan sát, nghi ngờ nói: “Trông giống chuột, cũng giống thỏ.”

Nữ tu nói: “Sư muội bảo, đây là Kình Bảo Thử, một trong thập đại dị thú, xem tai nó, giống hai đồng tiền, mũi và tai đều vàng óng, thính giác cùng khứu giác thuộc hạng nhất thiên hạ.

Ta cùng sư muội dùng la bàn tìm chỗ tà khí nồng đậm, không ngờ lại là hang tàng bảo của Kình Bảo Thử.

Không biết nó kiếm ở đâu nhiều bảo vật như thế, chúng ta cũng không phí công đến đây.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑