Ánh mắt Thiên Sơn Tuyết dần mờ đi, nỗi đau trên da thịt vốn chẳng đau bằng
lòng nàng, nhưng nàng là kẻ vô tâm, là người vô lệ, không có nỗi đau nào có thể khiến nàng rơi lệ sầu bi, hoặc có lẽ dù đau đớn đến tột thì
người vô lệ vẫn chẳng thể nào rơi lệ.
Ầm ầm!
Pháp thuật
phóng ra mãnh liệt đến mức thiêu rụi cả hoa viên, hai tỳ nữ thi hành án
sớm đã bị đánh bay hồn phách. Thiên Sơn Tuyết quá mệt mỏi, nàng không
thể chống đỡ được nữa, ngất đi.
– [Ta cuối cùng vẫn chờ đợi được….]
Nam Tuyệt Thiên phẫn nộ, cảnh sắc Ma Giới trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết,
bầu trời nhuộm máu, hệt như sự phẫn nộ trong đôi huyết sắc mâu đồng của
hắn, quỷ dị.
– Nam Vĩnh Linh, đừng khiến bản vương giết ngươi.
Hai bàn tay hắn siết chặt cổ Vĩnh Linh quận chúa, tưởng chừng như hắn chỉ cần hơi dùng lực một chút nữa sẽ vặn gãy cổ nàng.
– Tại..sao…Tuyết..nhi… – Vĩnh Linh bị hắn bóp cổ, cổ họng nóng ran dường như bị thiêu đốt, âm
thanh khó khăn thoát ra từ cuống họng.
Vừa nghe thấy Tuyết nhi,
huyết sắc mâu đồng của Nam Tuyệt Thiên dần tán đi, Tả hộ pháp thấy thời
cơ tới liền xông đến gỡ tay Nam Tuyệt Thiên ra, nếu Ma Vương tiếp tục
phẫn nộ như vậy, e rằng hắn sẽ hủy cả Ma Giới mất.
Vĩnh Linh
thoát khỏi sự kiềm chế của Nam Tuyệt Thiên, ra sức hít lấy không khí để
xoa dịu cảm giác đau rát trong cổ họng. Nhưng nàng thật không hiểu nỗi,
tại sao hắn lại bảo vệ nữ nhân này như vậy. Tuy nói Ma Vương đối với Lạc Nhạn là nhất kiến chung tình nhưng hắn chưa bao giờ vì nàng ta mà điên
cuồng đến vậy. Rốt cuộc trong lòng Nam Tuyệt Thiên đã từng có Liên Hàn
Tuyết?
Nam Tuyệt Thiên nhìn thấy Nam Vĩnh Linh phẫn nộ nhưng hắn không nói gì, chỉ bế Thiên Sơn Tuyết đi, bỏ lại cho nàng một bóng lưng
cô tịch.
– [ Nam Tuyệt Thiên, rốt cuộc lòng ngươi thuộc về ai?]
– Vương thượng, người thật sự không gặp quận chúa sao? – Tả hộ pháp thấy Nam
Tuyệt Thiên im lặng đã lâu, Tả hộ pháp thử dò hỏi.
– Để cho
nó tự suy nghĩ về những gì mình đã làm, bản vương muốn xem thử nó quỳ
được bao lâu. – Nam Tuyệt Thiên hừ lạnh, tính cách của Vĩnh Linh không
phải hắn không biết nhưng lại không nghĩ nàng lại to gan như vậy, ngay
cả Vương hậu mà cũng dám động thủ, cho dù vì bất kì lí do nào thì cũng
không được.
Cửa Phượng Minh điện mở ra, Hỏa Linh và U Lam
bước ra, mồ hôi lấm tấm trên trán, có vẻ cả hai đều rất mệt mỏi. Nam
Tuyệt Thiên vội tóm lấy hai vai Hỏa Linh không ngừng rung lắc.
– Nàng thế nào rồi?
– Ngươi bình tĩnh chút, lắc chết ta rồi thì chẳng ai nói cho đâu. – Hỏa Linh bị Nam Tuyệt Thiên lắc đến sao bay đầy trời.
– Nàng thế nào rồi? – Mặc dù đã buông Hỏa Linh ra, Nam Tuyệt Thiên vẫn kiên trì hỏi.
– Nó sao? Không chết được nhưng người chết là ngươi đó. – Hỏa Linh xoa bóp bả vai, vừa khinh bỉ Nam Tuyệt Thiên vạn lần.
Nghe thấy Thiên Sơn Tuyết không sao, Nam Tuyệt Thiên thật sự thở phào nhẹ
nhỏm, nhưng câu cuối cùng của Hỏa Linh nghĩa là sao? Người chết sao lại
là hắn? Nhưng chẳng đợi Nam Tuyệt Thiên kịp nghĩ xong, kết quả liền hiện ra ngay trước mắt.
– Nam Tuyệt Thiên, tên khốn nạn, ngươi đã làm gì Tiểu Tuyết bảo bối của lão tử!
Tiếng hét thật là mạnh mẽ, sức mạnh có thể phá tan kết giới Ma Giới. Đến cũng thật nhanh.
– Tham kiến Thiên Sơn Quân. – Tả hộ pháp cung kính hành lễ với bạch y nam tử
trước mắt. Bất quá có vẻ hắn cũng không được để ý đến. Vương thượng, vi
thần thay người mặc niệm một ngàn lần.
– Nam Tuyệt Thiên, có
tin lão tử giết ngươi. – Hoa Hồn tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, vì
vậy, một tòa đình viện biến thành đống đổ nát.
– Tiểu
Tuyết còn chưa chết, ngươi la hét cái gì? – Hỏa Linh xoa xoa huyệt thái
dương, không khỏi nhức óc, tên cuồng muội muội này hét to như vậy làm
cái gì. Lão nương còn chưa có bị điếc.
************* Đường phân li ****************
Hoa hồn vừa ngồi uống trà vừa hậm hực, rõ ràng người sai là Nam Tuyệt
Thiên, Hỏa Linh quát hắn làm cái gì. Dù Tiểu Tuyết không sao nhưng suýt
nữa thì đã đi toi mấy vạn năm công lực, ca ca là hắn đây bất bình một
chút cũng không được sao. Hừ, cứ đợi Liên Tử Diệu biết chuyện, thể nào
cũng vác đao xông đến băm Nam Tuyệt Thiên ra làm trăm mảnh. Hắn đây là
quá bình tĩnh rồi.
– Hoa Hồn, lần này quả thật là lỗi của bản vương, bản vương nhất định cho huynh một cái công đạo. – Nam Tuyệt
Thiên ngồi đối diện Hoa Hồn, không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày.
– Ngươi với bản quân làm bạn vong niên đã hơn mười vạn năm rồi, bản quân nghĩ
ngươi cũng nên hiểu rõ bản quân hơn bất kì ai. Thiên Sơn Quân ta không
cần cái gọi là công đạo của ngươi, bản quân muốn đưa Tiểu Tuyết về Thiên Sơn. – Hừ, tưởng Thiên Sơn ta dễ bắt nạt lắm sao, gọi là đến, đuổi là
đi hả.
– Không được, Thiên Sơn Tuyết là Vương hậu của bản vương, để nàng ấy về nhà mẹ đẻ thì mặt mũi bản vương để vào đâu. – Nam
Tuyệt Thiên cũng không phải là kẻ dễ nhượng bộ, ban đầu hắn không truy
cứu chuyện Lạc Nhạn là đã nể mặt mũi Hoa Hồn lắm rồi, muốn hắn tiếp tục
nhường bọn họ, đừng có mơ.