Chương 3: Ngươi bước chân ra khỏi thiên sơn liền không mang họ thiên sơn nữa!

Thiên Sơn bốn mùa
tuyết rơi, lạnh thấu tâm can. Trải qua hai mươi vạn năm, Thiên Sơn đã
tĩnh lặng hơn rất nhiều, Thiên sơn lão nhân gia thân về với hỗn độn, một dãy Thiên Sơn mấy vạn dặm chỉ còn một vị thượng thần, Thiên Sơn Hoa
Hồn. Nói đến Hoa Hồn, người ta cũng không mấy ấn tượng gì về hình dáng
của hắn nhưng lại bắt buộc không thể quên nhân vật này. Bao nhiêu năm
nay, kể từ khi Thiên nữ Tuyết Dao nằm xuống, Thiên Sơn không kết giao
với bên ngoài, cũng không xen vào chuyện của các tộc khác, một mình một
cõi. Nhưng Hoa Hồn với Yêu Vương Liên Tử Diệu và Ma Vương Nam Tuyệt
Thiên lại là bạn vong niên. Mặc dù vậy, Nam Tuyệt Thiên và Liên Tử Diệu
lại chẳng hề ưa gì nhau bởi lẽ bọn họ cùng yêu Lạc Nhạn.

Lại nói
đến Liên Tử Diệu cũng là nhân vật phong vân một thời. Mười bốn vạn năm
trước, Tử Liên Yêu Tộc bị Tâm Ma tiêu diệt, Yêu Vương và Yêu Hậu đời
trước vì phong ấn Tâm Ma mà hồn phi phách tán, muội muội hắn cũng bỏ
mạng, năm đó hắn mới năm trăm tuổi. chỉ trong vòng hai vạn năm, hắn một
thân đánh đông dẹp bắc, thống nhất lại Yêu Tộc, hơn nữa còn không ngừng
đưa Yêu Tộc phát triển.

Nam Tuyệt Thiên cũng chẳng chịu kém cạnh, hai vạn tuổi đã kế thừa vương vị, có vài lão tướng quân khinh hắn tuổi
còn nhỏ có ý phản lại đều bị hắn một tay diệt trừ, huyết tẩy vương
triều. Nam Tuyệt Thiên từ khi sinh ra đã mang hỏa tính, hơn nữa con
người ngày càng tham, sân, si khiến cho hỏa tính của hắn tăng mạnh. Từ
trước đến nay, hễ là vật gì hắn muốn đều tìm cách đoạt về, kể cả Lạc
Nhạn. Mặc dù hắn không ưa Liên Tử Diệu nhưng năm xưa mẫu thân hai người
từng là bạn chốn khuê phòng, biểu muội hắn, U Lam lại thân thiết với
Liên Tử Diệu, hắn không thể không bán cho nàng và Hoa Hồn chút mặt mũi.

Lạc Nhạn một đường cưỡi mây đến Thiên Sơn, nàng không thể suy nghĩ thêm
chuyện gì khác, nàng chỉ muốn gả cho Liên ca ca: “ Tuyết tỷ tỷ, đừng
trách ta, ta chỉ có thể vì hạnh phúc của mình mà suy nghĩ, tỷ là kẻ vô
tâm, sẽ không cảm nhận được đau khổ, còn Nhạn nhi quả thật rất đau.”

Lạc Nhạn vừa bước vào Thiên Sơn đã thấy Hoa Hồn ngồi trước Hàn Động, tự chơi cờ một. Nàng tới gần, hắn vẫn thản nhiên đánh cờ.

– Đến rồi sao? Tiểu Tuyết ở trong động.

– Hoa thúc, đa tạ. – Lạc Nhạn không kịp nhìn đến sự bất thường trong lời nói của hắn, vội vàng muốn đi tìm Thiên Sơn Tuyết.

Bất chợt, giọng của Hoa Hồn vang lên sau lưng.

– Sau này đừng gọi ta Hoa thúc, gọi thượng thần đi.

– Hoa thúc… – Lạc Nhạn xoay lại, kinh ngạc trợn to mắt nhìn hắn.

Hoa Hồn không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, vẫn ung dung đặt một con cờ xuống.

– Sau hôm nay, cũng không cần đến đây nữa.

– Thúc….

– Ta biết ngươi đến làm gì? Xem ra Tiểu Tuyết sau này không thể làm cái ô cho ngươi nữa, cũng tốt.

– Xin lỗi, Nhạn nhi cũng là bất đắc dĩ mới nghĩ đến hạ sách này. – Lạc Nhạn cắn môi, mắt đã ngấn lệ.

– Bất đắc dĩ … – Hoa Hồn cười nhạt một tiếng, cũng chẳng nói tiếp nữa.

Lạc Nhạn trong lòng thật khó chịu, nước mắt đã chảy dài. Chợt cánh cửa Hàn
Động rung chuyển, Thiên Sơn Tuyết một thân tuyết y xuất hiện, mặc dù
nàng là thần cùng thời với Liên Tử Diệu và Nam Tuyệt Thiên nhưng khí tức nàng thoạt nhìn không mạnh mẽ như hai người bọn họ. Dung mạo nàng không tính là đẹp, chỉ có thể coi là thanh tú. Nàng là nghĩa muội của Hoa
Hồn. Hoa Hồn yêu thương nàng lục giới đều biết. Nhưng Hoa Hồn cũng có
chuyện bất đắc dĩ, muội muội hắn ngay từ khi gặp Lạc Nhạn công chúa của
Thiên giới thì tỏ ra yêu thương hết lòng, Lạc Nhạn gặp phải chuyện gì
nàng cũng ra tay giúp đỡ, ngay cả lịch kiếp cũng vậy, nhưng hắn chẳng
thể làm gì được. Ngàn vạn yêu thương chảy qua cũng chỉ vì một thân tử y
kia.

– Tuyết tỷ… – Lạc Nhạn nghẹn ngào, khóc nấc lên, ôm lấy Thiên Sơn Tuyết.

– Không sao, tỷ sẽ giúp muội, dù có chuyện gì xảy ra tỷ cũng đều bảo hộ muội. – Thiên Sơn Tuyết khẽ vuốt mái tóc đen mượt của Lạc Nhạn, bao nhiêu năm
qua, nàng bảo vệ Lạc Nhạn thật chu toàn, chỉ cần là thứ Nhạn nhi thích,
nàng đều tìm về. Kể cả mối tình với Liên Tử Diệu cũng là một tay nàng
vun đắp. Có lẽ đây là lần cuối nàng có thể bảo hộ Lạc Nhạn. Ca ca nói
nàng ngu mụi nhưng nàng không hối hận về những việc mình đã làm.

Lạc Nhạn lại khóc, nước mắt lăn dài trên má, nàng biết Tuyết tỷ vì nàng hi
sinh quá nhiều nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, người đầu tiên nàng nghĩ
đến là Tuyết tỷ, nàng cũng biết Liên ca ca chấp nhận mình chỉ vì đó là
điều mà Tuyết tỷ mong muốn nhưng nàng tin chắc rằng mình sẽ làm Liên ca
ca động tâm. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Liên ca ca cũng chỉ quan tâm
một mình Tuyết tỷ, nàng bị Ma Vương ép hôn, hắn cũng không xuất hiện.
Lạc Nhạn càng nghĩ càng đau lòng nhưng nàng cố gắng an ủi mình, rồi sẽ
có một ngày Liên ca ca thật sự yêu thích mình, chỉ cần mình cố gắng. Gạt đi nước mắt, Lạc Nhạn rời khỏi Thiên Sơn, có lẽ đây là lần cuối cùng
nàng đến nơi này.

Hoa Hồn lại hạ xuống một nước cờ, quân trắng và đen đang giằng co dữ dội, bao nhiêu năm qua hắn thường xuyên đánh cờ
một mình, cũng thường xuyên tự mình đánh bại mình. Có lẽ mọi chuyện đã
sớm định trước, người làm ca ca như hắn không cản nỗi bước chân của Tiểu Tuyết.

– Đã nghĩ kĩ chưa? – Lạc Nhạn đi rồi, Hoa Hồn mới hỏi Thiên Sơn Tuyết.

– Cần gì phải đắn đo, suy nghĩ chứ. – Thiên Sơn Tuyết cười, không có cảm xúc.

– Ngươi bước chân ra khỏi Thiên Sơn liền không còn là người Thiên Sơn nữa. –
Hoa Hồn lại hạ một quân cờ nữa xuống, cờ đen thắng, hắn thu dọn bàn cờ,
trở vào trong, bên ngoài gió tuyết trở mạnh nhưng lòng hắn còn cuồn cuộn hơn cả bão tuyết.