Chương 13: Bắt đầu Minh Văn

– Này, nhà ngươi đó, đứng lại cho ta! Ngươi có biết nàng là ai không?

Đại sư tỷ có chút phẫn nộ, tuy rằng vẻ khác thường trên mặt Tần Hạnh Hiên rất không rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhận ra, Tần Hạnh Hiên là một trong những người bạn thân nhất của nàng, tất nhiên là nàng sẽ không để cho Tần Hạnh Hiên phải ủy khuất rồi.

Nam nhân này rất đáng giận, đừng nói là Tần Hạnh Hiên, cho dù chỉ là một cô nương bất kỳ của Cầm phủ đi ra, nhưng cũng chỉ tùy tiện vẫy tay một cái, là một đám nam nhân sẽ điên điên khùng khùng chạy tới rồi.

Tên này lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, có lầm hay không a!

Lâm Minh âm thầm kêu khổ, hắn đương nhiên biết thân phận của Tần Hạnh Hiên, tuy nhiên lúc này hắn lại không thể nói được, hắn cố ý đổi chủ để, nói:

– Đại tỷ, ta thực sự có việc, không lừa ngươi đâu.

– Ngươi gọi ai là đại tỷ? Ta lười so đo với ngươi, ngươi có chuyện gì, ta phái người đi giúp ngươi làm!

Đại sư tỷ khoanh tay đứng trước người Lâm Minh, bộ dáng nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ không thả ngươi đi. Tuy rằng gia thế của đại sư tỷ không bằng Tần Hạnh Hiên, nhưng cũng là thế gia có tiếng trong kinh thành, việc sai phái hạ nhân làm việc trong Thiên Vận thành thì đơn giản như ăn cơm uống nước.

Lâm Minh hết chỗ nói rồi, điều này quả là quá bá đạo, hắn nói:

– Chuyện của ta là tu luyện, trong vòng mấy tháng cũng không có thời gian đâu.

Đại sư tỷ còn muốn nói gì đó, lúc này Tần Hạnh Hiên liền nói:

– Để cho vị đồng học này đi thôi, có lẽ là lão sư của hắn gọi hắn cũng nên!

Theo Tần Hạnh Hiên thấy, Lâm Minh còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, tất nhiên là do khắc khổ học tập tu luyện, lão sư của hắn có bố trí cho hắn nội dung học tập tu luyện hà khắc thì cũng rất bình thường.

Nghe Tần Hạnh Hiên nói những lời này, Lâm Minh như được đại xá, nói thật, tuy rằng hắn có vẻ trưởng thành hơn các bạn cùng lứa tuổi một ít, nhưng đồng thời ứng phó hai mỹ nữ như vậy cũng rất khó khăn đối với hắn, hơn nữa hai mỹ nữ này đều có thực lực vượt qua hắn, bối cảnh lại càng có thể ép chết được hắn.

Lâm Minh đang muốn rời đi, Tần Hạnh Hiên lại cười cười, nói:

– Ta tên là Tần Hạnh Hiên, nếu khi nào vị đồng học này rảnh rỗi, có thể đi phủ nguyên soái tìm ta, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.

Bước chân Lâm Minh dừng lại, báo ra tên mình:

– Lâm Minh.

Sau đó Lâm Minh liền nhanh chóng rời đi, Tần Hạnh Hiên cũng không biết chữ “Minh” trong “Lâm Minh” viết như thế nào, là “Lâm Minh” này? Hay là “Lâm Minh” kia? Hai chữ đơn giản này, trong Thiên Vận thành có rất nhiều người mang tên như vậy.

Trở về từ Thất Huyền võ phủ, trong lòng Lâm Minh đã xác định Thiên Tàm Ti để làm đàn của Thiên Vận quốc chính là Thiên Tàm Ti mà mình muốn tìm, chỉ cần xác định được thì sẽ dễ làm hơn nhiều.

Thiên Tàm Ti thuộc về tài liệu làm đàn, nếu tới hội giao dịch chủ yếu liên quan tới võ đạo thì sẽ rất khó mua được, Lâm Minh chỉ có thể để cho Lâm Tiểu Đông ủy thác gia tộc mua thay hắn thôi. Lâm gia là một đại gia tộc có chút nội tình, kiếm được Thiên Tàm Ti cũng không khó, đương nhiên, cần phải trả tiền theo thị trường mới được.

Theo quyển sách giới thiệu, Lâm Minh cũng biết một chút về giá cả Thiên Tàm Ti, một thước Thiên Tàm Ti có giá hai mươi hai lượng vàng, nghe thì có vẻ cũng không quá đắt, nhưng thật ra đây là bởi vì Thiên Tàm Ti vừa nhỏ lại vừa nhẹ, nếu tính thành cân ra thì còn khoa trương hơn, cả vạn lượng vàng chưa chắc đã mua được một cân.

Hiện tại Lâm Minh chỉ có bảy mươi lượng vàng, chỉ mua được ba thước Thiên Tàm Ti. Tại hội giao dịch, Lâm Minh dùng tám trăm lượng vàng mua được một đống lớn tài liệu, nhưng sáu mươi lượng vàng lại chỉ mua được ba thước Thiên Tàm Ti, trọng lượng của ba thước Thiên Tàm Ti là cực kỳ nhỏ, có thể thấy được thứ này đắt tới mức nào.

Lâm Minh đặt quyển lịch lên đầu giường, mỗi ngày xé một tờ, hắn dự định vào tháng đầu tiên sẽ tu luyện đạt tới Minh Văn thuật tiểu thành, hai tháng sau sẽ mua đan dược để điên cuồng tu luyện, đạt tới Luyện Thể tầng hai, thậm chí là Luyện Thể tầng hai đỉnh phong.

Với thực lực Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, chưa chắc đã thắng được Chu Viêm, nhưng ít nhất cũng sẽ không chịu thiệt dưới tay Chu Viêm.

Sau khi dùng chân nguyên luyện tập trăm ngàn lượt, Lâm Minh bắt đầu chính thức luyện tập thao tác Minh Văn tài liệu, kinh nghiệm ban đầu của Minh Văn sư đều là dùng phương thức “đốt tài liệu” để tích lũy, Lâm Minh không “đốt” nổi tài liệu, hắn phải dùng một đống tài liệu giá tám trăm lượng vàng này để thành công vẽ ra ít nhất là một tấm Minh Văn phù hoàn chỉnh.

Học tập Minh Văn thuật chẳng những cần có ngộ tính, lão sư giỏi, tài lực cường đại duy trì, mà còn cần linh hồn lực xuất sắc nữa.

Bởi vì trong quá Minh Văn, phải dùng linh hồn lực khống chế kết cấu năng lượng trong Minh Văn phù, mới đây Lâm Minh đã đo đạc linh hồn lực, đạt tới tam phẩm.

Linh hồn lực tam phẩm cộng thêm thiên phú võ học tam phẩm, đối với thế gia không phải võ đạo mà nói, thiên tư của Lâm Minh xem như không tồi rồi, đương nhiên cũng không phải là đỉnh cao.

Võ giả trong giai đoạn Luyện Thể, chỗ cần dùng linh hồn lực cũng không nhiều lắm, đây là lần đầu tiên Lâm Minh vận dụng nó, hắn dựa theo pháp quyết linh hồn trong trí nhớ của linh hồn vô chủ mà bắt đầu vận chuyển lực lượng linh hồn trong biển tinh thần, bắt đầu điều động chúng.

Ai cũng đều có linh hồn lực, nhưng nếu muốn vận chuyển nó thì người bình thường không thể làm được, cần phải có pháp quyết linh hồn, cần phải liên tục tu luyện, rất nhiều Minh Văn sư học thuộc lòng các loại ký hiệu và cơ sở lý luận, nhưng khi học tập pháp quyết linh hồn, vẫn không nhập môn được, không điều động được linh hồn lực, thì sẽ không thể sử dụng được tài liệu, kết quả là ngay cả tư cách “đốt” tài liệu cũng không làm được.

Sau khi Lâm Minh vận chuyển pháp quyết linh hồn, lập tức cảm nhận được cảm giác quen thuộc sâu trong trí nhớ, pháp quyết này là thứ mà tiền bối đại năng kia sử dụng vô số lần khi còn sống, mặc dù tinh thần lạc ấn đã biến mất, nhưng loại cảm giác quen thuộc này vẫn được giữ lại trong linh hồn vô chủ, điều này làm cho Lâm Minh bớt đi rất nhiều khó khăn, đối với Lâm Minh mà nói, hắn đã không cần phải phát sầu về việc nhập môn nữa.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay, lực lượng linh hồn vô hình liền điều khiển chất lỏng Thiên Phong thảo vừa điều chế tốt, theo ý niệm của Lâm Minh biến hóa, một giọt chất lỏng Thiên Phong thảo biến thành các loại hình dạng khác nhau, khi thì bị kéo thành sợi tơ mỏng, khi thì ngưng tụ thành hình giọt nước trong suốt.

Loại cảm giác điều khiển thuận lợi, dễ dàng này làm cho Lâm Minh phải ngạc nhiên thán phục! Nên biết rằng, trong “Minh Văn thuật nhập môn” từng nói qua, nếu muốn học được pháp quyết linh hồn, người có ngộ tính tốt cần một tháng, người có ngộ tính kém thì khổ luyện nửa năm cũng chưa chắc đã có kết quả.

Mỗi một vị Minh Văn đại sư đều có pháp quyết linh hồn của riêng mình, nên pháp quyết linh hồn cũng có cao có thấp, các Minh Văn đại sư coi trọng nó như trân bảo, cho dù là đệ tử thì họ cũng không dốc túi mà truyền thụ, bởi vì trình độ cao thấp của pháp quyết linh hồn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến trình độ vận dụng linh hồn lực, đối với Minh Văn sư mà nói, nó cực kỳ trọng yếu!

Không cần nghi ngờ, Thái Nhất Linh Hồn quyết trong trí nhớ của tiền bối đại năng kia chính là pháp quyết linh hồn đỉnh cao, cho dù pháp quyết của các Minh Văn tông sư trên Thiên Diễn đại lục cũng còn kém xa với nó!

Cộng thêm bản thân Lâm Minh vô cùng quen thuộc với pháp quyết linh hồn này, thiên phú linh hồn tam phẩm của hắn hoàn toàn có thể so được với tứ phẩm, thậm chí còn đến cả ngũ phẩm!

Những thứ này đều là tài sản quý giá mà linh hồn vô chủ kia lưu lại. Năm ngón tay hắn nhẹ nhàng đánh ra một ấn quyết, một luồng chân nguyên chui vào trong một giọt chất lỏng Thiên Phong thảo kia, sau đó ngón tay Lâm Minh khẽ vung, luồng sáng hiện lên trên đầu ngón tay, giọt chất lỏng Thiên Phong thảo đã dung hợp chân nguyên kia nhanh chóng hình thành một phù văn xinh đẹp mà thần bí.

Phù văn này nhỏ hơn móng tay út, nhưng trong đó lại ẩn chứa năng lượng biến hóa rất phức tạp, cũng là một phù văn, bởi các khác biệt rất nhỏ về hoa văn, khác biệt về cường độ năng lượng, khác biệt về linh hồn lực, nên một vạn Minh Văn sư sẽ làm ra một vạn loại phù văn khác nhau, trong đó luôn cái cái tốt cái xấu, Lâm Minh không biết phù văn mà mình làm ra rốt cuộc là như thế nào, tuy nhiên bản thân hắn đã rất hài lòng rồi.

Hắn bắt đầu vẽ phù văn tiếp theo, dùng nửa giọt tinh hoa Địch Mộc Căn, Lâm Minh nhanh chóng kết ấn, điều khiển chất lỏng đã dung hợp với chân nguyên, ngưng tụ thành phù văn, nhưng ngay khi phù văn sắp thành hình, linh hồn lực của Lâm Minh xuất hiện một dao động rất nhỏ, làm cho việc điều khiển bị ngắt quãng, sau đó chỉ nghe “xuy” một tiếng, nửa giọt chất lỏng màu nâu đen kia đã hóa thành tro bụi…

Lâm Minh thầm than đáng tiếc, một chút tinh hoa dịch này cần phải một cân Địch Mộc Căn thì mới có thể chiết xuất ra được, mấy lượng vàng biến mất như vậy, đây chính là thu nhập mấy tháng của một người bình thường a!

Có thể tưởng tượng ra, những học đồ mới bắt đầu học Minh Văn thuật, trình độ ổn định của linh hồn lực nhất định không bằng mình, thất bại là chuyện bình thường, nếu thành công thì ngược lại mới là kỳ tích.

Nháy mắt đã tiêu hao mấy lượng vàng, một ngày hao phí mấy trăm lượng là chuyện bình thường, Minh Văn thuật quả thật là nghề “đốt tiền”!

Có kinh nghiệm một lần thất bại, Lâm Minh càng cẩn thận hơn, khi ngón tay hắn nhanh chóng kết ấn, từng Minh Văn không ngừng bắn ra khỏi trong ngón tay, đương nhiên cũng thường xuyên có lúc thất bại, tuy nhiên số lần thất bại của Lâm Minh đang không ngừng giảm bớt.

Lâm Minh nhanh chóng chế tạo, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra, chân nguyên của mình đã sắp không chống đỡ nổi nữa, tu vi Luyện Thể tầng một quá yếu, mặc dù có “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” chèo chống, lại có pháp quyết đỉnh cao khống chế linh hồn lực là “Thái Nhất Linh Hồn quyết”, thì vẫn không đủ sức vẽ trong thời gian dài như vậy.

Khi không đủ chân nguyên chèo chống, Lâm Minh đã không còn vẽ phù văn thoải mái như khi nãy nữa, số lần sai lầm cũng tăng lên nhiều hơn, mà mỗi một lần sai lầm, thì cũng là một lần lãng phí chân nguyên.

Chân nguyên càng lúc càng ít, quá trình vẽ Minh Văn của Lâm Minh mới chỉ tiến hành được một nửa, nhưng hắn đã có cảm giác khó có thể làm tiếp được nữa, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, mỗi lần sơ suất, Lâm Minh đều cảm giác đầu óc choáng váng, đám phù văn phức tạp lơ lửng trước mặt hắn cũng kịch liệt chấn động theo, suýt nữa đã tự động tán loạn!

Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, vội vàng ổn định chân nguyên, trong nháy mắt khi nãy, lòng bàn tay hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, mấy thứ trước mặt này có giá mấy chục lượng vàng a!

Vì số vàng này, hắn nhất định phải tiếp tục kiên trì!