Chương 7: Trời sinh thần lực

Đúng vậy, Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, phương thức công kích mạnh nhất không phải chủy thủ, mà là nắm tay!

Hôm nay lực công kích mạnh nhất của Lâm Minh đã có thể một quyền đánh vào thiết mộc lưu lại vết tay sâu nửa xích, trình độ cứng cỏi của thiết mộc không dưới sắt thép, nếu thay đổi tảng đá, tuyệt đối thoải mái đánh nát!

Lâm Minh mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực Vương Nghĩa Cao, lắc mình, ra quyền!

Bồng!

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, Vương Nghĩa Cao hộc máu bay ngược ra ngoài, mặc dù có nhuyễn giáp bảo hộ, mặc dù hắn đã đạt tới Luyện Thể tầng thứ hai Luyện Nhục, rèn luyện da thịt cực kỳ cứng cỏi, nhưng căn bản không chống lại được siêu trọng quyền của Lâm Minh.

Mắt thấy Vương Nghĩa Cao giống như heo chết ngã trên mặt đất, mọi người vây xem giật mình nói không nên lời, Vương Nghĩa Cao tuyên bố dùng ba chiêu đánh bại Lâm Minh, nhưng kết quả lại hoàn toàn tương phản, Vương Nghĩa Cao bị Lâm Minh dùng ba chiêu đánh bại!!

Ba chiêu quyết đấu này, mỗi một chiêu đều là Lâm Minh thắng, nếu không phải Vương Nghĩa Cao mặc nhuyễn giáp, chỉ sợ sớm đã bại trận, chuyện này không giống như Luyện Thể tầng một quyết đấu Luyện Thể tầng hai mà ngược lại!

– Lưu lão, ngài xem đã xảy ra chuyện gì?

Ở thời điểm quyết đấu tiến hành được một nửa, trên quảng trường có nhiều thêm một lão nhân già, khi người này trẻ tuổi từng đạt tới cảnh giới Luyện Cốt Luyện Thể tầng năm, cách Ngưng Mạch còn một b, nhưng mà cuối cùng Lưu lão không thể bước qua ranh giới này, võ giả cảnh giới Luyện Cốt, thọ mệnh hoàn toàn cùng cấp với người thường, thân thể cũng không ngăn được năm tháng ăn mòn, hiện giờ Lưu lão đã qua tuổi bảy mươi, hoàn toàn không có sức chiến đấu, nhưng nhãn lực vẫn có.

Lão nhân thoáng suy nghĩ một chút, nói:

– Thiếu niên này trời sinh thần lực!

Võ giả thường nói thiên phú nhất phẩm, thiên phú nhị phẩm kỳ thật là tốc độ thân thể hấp thu chân nguyên cũng trình độ ngưng dịch, tốc độ hấp thu chân nguyên càng nhanh, đẳng cấp thiên phú càng cao.

Mà bản thân lực lượng thân thể võ giả cũng không bao gồm cả đẳng cấp thiên phú, bởi vì lực lượng đại đa số người trước khi tập võ đều xuất phát bằng nhau.

Nhưng cũng có số ít người trời sinh thần lực, thậm chí lực lượng so với người bình thường lớn gấp mười, mười mấy lần!

Lực lượng lớn, tốc độ thường thường cũng nhanh, chiến đấu tự nhiên có ưu thế.

Tuy nhiên số lượng loại võ giả này cực kỳ thưa thớt, hơn nữa cũng không khẳng định có thể đại thành, dù sao càng tu võ, chân nguyên lại càng trọng yếu, lực lượng bản thân có thể tạo được hiệu quả tương ứng cũng càng nhỏ.

– Thì ra là thế…

Đám người xem nhao nhao gật đầu, giải thích này vô cùng hợp lý.

Lâm Minh nhặt chủy thủ lên, đi bước một đến trước người Vương Nghĩa Cao, lúc này Vương Nghĩa Cao phi thường chật vật, quần áo bị cắt thành nhiều mảnh vải, miệng phun máu tươi. Lúc này Vương Nghĩa Cao hận không thể đập đầu chết, hôm nay chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới quyền quý Thiên Vận thành.

Lâm Minh nói:

– Vừa rồi chính ngươi nói, một ngàn lượng vàng, trả thù lao đi.

Con mẹ nó!

Nghe câu này, Vương Nghĩa Cao thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu.

Con bà nó chính mình không có việc gì rảnh rang đi lo chuyện bao đồng, tám trăm lượng nói thành một ngàn lượng! Tuy rằng hắn là con cháu quý tộc, nhưng xuất ra một ngàn lượng vàng tuyệt đối không phải số lượng nhỏ!

Hôm nay tuyệt đối là một ngày thảm khó quên nhất, trước mắt nhiều người như vậy Vương Nghĩa Cao căn bản không thể lật lọng, hơn nữa bởi vì quyết đấu võ đạo, về sau hắn muốn trả thù cũng không được, nếu không sẽ bị người khác nhạo báng, trừ phi ngầm hạ độc thủ.

– Vàng, lấy vàng tới đây!

Vương Nghĩa Cao rống giận với đám hạ nhân! Hôm nay, hắn gặp hạn, hắn thề phải bầm thây Lâm Minh thành vạn đoạn!

Đám người xung quanh đều bị thực lực Lâm Minh làm chấn động, cho dù sáu bọn họ cùng nhau xông lên cũng không bảo đảm có thể thắng!

Hắn thật sự chỉ là Luyện Thể tầng một?

– Tiểu Đông, lấy tiền.

Lâm Minh nói, một ngàn lượng vàng không phải một số lượng nhỏ, mặc dù Vương Nghĩa Cao có tiền cũng sẽ không mang nhiều tiền như vậy ở trên thân, chỉ có thể vay mượn lung tung.

Sau khi Vương Nghĩa Cao hộc máu, Lâm Tiểu Đông luôn luôn bị vây trong trạng thái ngây dại, mãi cho đến khi Lâm Minh gọi hắn, hắn mới kịp phản ứng, trời ơi, điều này là thật sự chăng, không ngờ lại thắng?

Lại còn kiếm được một ngàn lượng vàng, đó là một ngàn lượng vàng a! Toàn bộ tài sản của Lâm Tiểu Đông cũng chỉ hơn hai trăm lượng vàng, mua một viên Huyết sâm đã mất đi hơn phân nửa!

Nhìn thấy một đống tấm kim phiếu giao vào trên tay chính mình, biểu tình trên mặt Lâm Tiểu Đông từ kinh ngạc biến thành mừng như điên, rồi sau đó lại từ mừng như điên biến thành cười lớn.

Ánh mắt hắn vốn không lớn, cười như vậy hầu như không có mấy khi thấy.

– Ha ha, phát tài phát tài, khách sáo, thật sự là khách sáo a, ta có thể nói cái gì đây? Vô cùng cảm tạ chư vị khảng khái, biết chúng ta khó khăn, đi từ xa tới cửa đưa vàng cho chúng ta, cảm ơn.

– Đặc biệt là Cao Nghĩa Vương huynh đệ, tám trăm lượng còn cảm thấy không đủ, cấp tới một ngàn lượng, phần nhân tình này ta đại biểu nhân dân cảm tạ ngươi.

Nghe được Lâm Tiểu Đông nói mát, nhất là ba chữ Cao Nghĩa Vương, Vương Nghĩa Cao vốn đang bị thương trực tiếp phun ra một búng máu từ yết hầu, lúc trước hắn nói qua, nếu trong ba chiêu không thắng được Lâm Minh, tên của hắn sẽ đọc ngược lại.

Ta con mẹ nó ***!

Vương Nghĩa Caoận nghiến răng nghiến lợi, về phần những người khác, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm, hết lần này tới lần khác tên Lâm Tiểu Đông này thuộc loại hình khiến người buồn nôn chết mà không đền mạng, sau khi thu đủ kim phiếu, hắn rất khoa trương liếm ngón tay, lần lượt đếm từng tờ.

– Hai mươi, ba mươi, năm mươi, một trăm, một trăm năm mươi, một trăm bảy mươi…

Một xấp kim phiếu thật dày, Lâm Tiểu Đông đếm ba lần, mặt mày hớn hở nói:

– Tám trăm năm mươi lượng, còn kém một trăm năm mươi lượng, ta nói mấy vị không phải đều là kẻ có tiền sao, như thế nào ngay cả một chút tiền như vậy cũng không có.

Nghe được lời nói của Lâm Tiểu Đông, Vương Nghĩa Cao thiếu chút nữa lại hộc máu, sắc mặt hắn âm trầm, tay phải vung, theo một tiếng giòn vang, trường kiếm rơi xuống nền gạch quảng trường:

– Thanh Phong kiếm, tùy tiện đến một tiệm vũ khí đều có thể bán ra hai trăm lượng vàng, chúng ta đi!

Sáu người đến trả thù chà đạp người, kết quả toàn bộ gia sản trên thân bao gồm kiếm trong tay đều để lại, Vương Nghĩa Cao chưa từng uất ức qua như vậy!

Lâm Tiểu Đông vừa nhìn thấy Thanh Phong kiếm này, mặt mày lập tức hớn hở, hắn có chút nghiên cứu đối với kiếm, kiếm này quả thật không phải vật phàm, so với thanh kiếm của chính mình không biết tốt hơn bao nhiêu.

Lâm Minh nói:

– Ngươi thích thì cầm kiếm này đi.

Lâm Tiểu Đông nói:

– Sao có thể được, Minh ca còn không có vũ khí.

Lâm Minh nói:

– Ta dùng quyền đầu là được rồi, tạm thời không cần vũ khí, chờ về sau, ta sẽ kiếm vũ khí tiện tay. Tuy rằng Thanh Phong kiếm này sắc bén, nhưng kiếm rất nhẹ, không thích hợp với ta.

Lâm Tiểu Đông hồi tưởng một quyền cuối cùng của Lâm Minh, cảm thấy quả thật như thế, kiếm này đặt ở trong tay Lâm Minh không đủ để sử dụng.

– Được, ta dùng thanh kiếm này. Tuy nhiên nói lại, Minh ca ngươi cũng quá mạnh, trước kia ta cũng không biết.

Từ sau khi Lâm Minh tập võ, Lâm Tiểu Đông còn chưa thấy qua Lâm Minh chính thức ra tay, không nghĩ tới Lâm Minh đã cường đại đến loại trình độ này, hắn còn tưởng rằng đây là kết quả Lâm Minh cố gắng.

Lâm Minh nói:

– Thực lực Vương Nghĩa Cao không tính là gì, chỉ là mới vào Luyện Thể tầng hai, hơn nữa cơ sở không tốt, tu vi này của hắn có thể là dùng dược để đổi lấy, võ kỹ cũng không có gì lợi hại, thắng hắn không có gì đáng nói, mục tiêu thứ nhất của ta là Chu Viêm.

Chu Viêm khác biệt với Vương Nghĩa Cao, thực lực cường đại, cơ sở vững chắc, thiên phú tứ phẩm không thể khinh thường, hơn nữa bản thân tu luyện cũng coi như chăm chỉ, hiện tại Lâm Minh còn xa không là đối thủ.

Lâm Minh tiện tay tiếp nhận kim phiếu, từ đó phân ra một tập, cũng không đếm, trực tiếp đưa cho Lâm Tiểu Đông, nói:

– Những thứ này ngươi cầm dùng.

– Làm cái gì vậy, chỗ này đều là ngươi kiếm được, kiếm ta thu, vàng cho ta cũng không để làm gì, trình độ ta tu luyện, một tháng dùng mười lượng vàng là đủ rồi.

Lâm Minh trầm mặc một hồi, không có kiên trì, cho kim phiếu vào trong lồng ngực, hắn cùng Lâm Tiểu Đông quả thật không cần phân rõ ràng như vậy.

– Được, chúng ta đi thôi, đi hội giao dịch.

– Đúng! Ha ha, không nói ta đã quên, hội giao dịch! Tốt rồi tiền chúng ta cộng hết lại có một ngàn lượng, một ngàn lượng, con bà nó, lão tử lớn như vậy còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, thật muốn đi làm lớn một hồi a!