Chương 17: Khảo Hạch Luyện Đan Sư

Cố Ngữ Yên theo sự nhiệt tình của Nghiêm chưởng quỹ được đưa đến trụ sở chính của Công Hội Luyện Đan.

Lúc này ở đây có khá nhiều người xem ra ai cũng biết đến chuyện khảo hạch chỉ có nàng là ngoại lệ.
-“Hây lão Nghiêm, Trân Đan Các không có khách hay sao lại chạy đến đây?”
Người vừa lên tiếng là một lão nhân nhìn qua cũng không lớn hơn Nghiêm chưởng quỹ.
-“Lão Từ, ta vừa phát hiện ra bảo vật nên mới vội vàng đến đây?”
-“Đâu? Bảo vật đâu?”
Nghiêm chưởng quỹ nghiêng người sang một bên để lộ ra Cố Ngữ Yên phía sau.

Lão Từ nhìn Cố Ngữ Yên quan sát nàng từ trên xuống dưới.
-“Lão Nghiêm, ông dẫn tôn nữ* đến khảo hạch à? Nha đầu này thật xinh đẹp.”
Nghiêm chưởng quỹ xua tay.
-“Không phải, nàng không phải tôn nữ của ta, nàng là kỳ tài luyện đan, luyện đan sư tứ phẩm mười sáu tuổi.”
-“Lão Nghiêm đừng đùa ta, năm đó Vô đại sư đạt đến tứ phẩm cũng hơn hai mươi tuổi.”
-“Ta không có đùa với ông, không tin đợi nàng khảo hạch xong sẽ biết.”
Lão Từ nhìn Cố Ngữ Yên, nha đầu này là luyện đan sư tứ phẩm sao? Ông năm nay gần sáu mươi tuổi cũng chỉ đạt đến ngũ phẩm, nàng nếu thật sự là luyện đan sư tứ phẩm thì chính là nhân tài ngàn năm khó gặp trong giới luyện đan.
-“Nha đầu ngươi tên gì?”

-“Cố Ngữ Yên.”
Lão Từ kéo tay áo Nghiêm chưởng quỹ, hai lão nhân đi đến một góc xì xầm to nhỏ.
-“Hây Lão Nghiêm, Cố Ngữ Yên này không phải Cố Ngữ Yên kia chứ?”
-“Cố Ngữ Yên này chính là Cố Ngữ Yên kia.”
-“Nhưng Cố Ngữ Yên kia sao có thể luyện đan?”
-“Ai nói Cố Ngữ Yên kia không thể luyện đan, Cố Ngữ Yên này chính là luyện đan sư đó.”
-“Cơ mà Cố Ngữ Yên này và Cố Ngữ Yên kia chính là một người.”
-“Thì đúng là Cố Ngữ Yên này và Cố Ngữ Yên kia là một người.”
-“Cố Ngữ Yên này thật sự là luyện đan sư?”
-“Đúng vậy, Cố Ngữ Yên này hay Cố Ngữ Yên kia đều là luyện đan sư.”
Cố Ngữ Yên nhìn hai lão nhân chụm lại một góc, ngồi xổm dưới đất mà thì thầm to nhỏ thì phì cười.
-“Nghiêm chưởng quỹ, ta có thể bắt đầu khảo hạch chưa?”
Lão Nghiêm và Lão Từ đồng loạt quay đầu nhìn nàng hai người không hẹn mà đồng thanh nói.
-“Được.”
Hai lão nhân lập tức kéo nàng đi đăng kí khảo hạch.

Buổi khảo hạch cũng diễn ra vào sáng hôm đó nên Cố Ngữ Yên liền bị đẩy lên đài.

Bên dưới ngoài Lão Nghiêm và Lão Từ ra còn có hai lão nhân khác, chắc là giám khảo, cũng không thiếu quần chúng ăn dưa, đang dõi mắt quan sát cuộc khảo hạch.
-“Tiểu mỹ nhân, lại gặp nàng rồi.”
Lý Khinh nhìn sang Cố Ngữ Yên, hắn không ngờ nữ nhân này thật sự là luyện đan sư, còn đến đây tham gia khảo hạch.

Nhân cơ hội này hắn sẽ cho nàng mở rộng tầm mắt, thấy được sự lợi hại của hắn, sau đó liền ngoan ngoãn trở thành người của Lý Khinh hắn.
Cố Ngữ Yên mặc kệ Lý Khinh, tên này đúng là âm hồn bất tán, hôm nay xuống giường không để ý, cũng không biết nàng đã đặt chân trái hay chân phải xuống trước.

Cố Ngữ Yên quyết định ngày mai sẽ đặt cả hai chân xuống cùng lúc.
Khảo hạch có hai phần, phần một là nhận biết dược liệu, phần hai chính là luyện đan.

Cố Ngữ Yên nhìn mười mấy cây dược liệu trước mặt, cái này cũng quá đơn giản đi.

Thời gian làm bài là một nén nhang nàng chỉ cần năm phút đã hoàn thành.

Lý Khinh thập phần tự tin, nén nhang cháy được một nửa thì hắn đã hoàn thành bài thi, đắc ý nhìn về phía Cố Ngữ Yên thì thấy nàng đang ngửa mặt lên trời ngắm mây.

Hắn đắc ý, thầm nghĩ nàng nhất định không gặp trúng thảo dược không biết tên nên đang vắt óc suy nghĩ.
Cố Ngữ Yên dễ dàng thông qua vòng một, đến vòng hai luyện đan.
-“Tiểu mỹ nhân, nếu chỉ mới học luyện đan được vài tháng thì đừng đem ra khảo hạch, sẽ mất mặt.”
Tên Lý Khinh này lúc mẹ hắn đẻ hắn thì cái miệng ra trước có đúng không? Bị Cố Ngữ Yên ngó lơ nhiều lần vẫn cứ thích nói, hắn định tích lũy đủ 7749 quả bơ về xay sinh tố à.
Cố Ngữ Yên không nhịn nữa, từ lúc ở Trân Đan Các đến giờ đã nhịn đủ rồi.
-“Lý Khinh, muốn cá cược không?”
-“Ồ tiểu mỹ nhân nàng muốn cá thế nào?”
-“Nếu ngươi luyện ra đan dược có cấp bậc cao hơn ta, ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu…”
-“Được.”
Lý Khinh nhanh chóng đồng ý, món hời từ trên trời rơi xuống như vậy kẻ ngu mới từ chối.

Hắn là công tử Lý gia chẳng lẽ cấp bậc đan dược lại không bằng một nữ tử vô danh.

Phải biết rằng Lý Khinh hắn mười tuổi đã bắt đầu luyện đan, đến năm nay đã hai mươi hai tuổi, hắn đã gắn bó với việc luyện đan mười hai năm, khinh nghiệm dày dặn.
-“Ta còn chưa nói hết.”
-“Nếu mỹ nhân thắng, Lý Khinh ta việc gì cũng đều đồng ý.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười xinh đẹp nàng nhìn dân chúng phía dưới, lớn tiếng nói.
-“Các vị hương thân phụ lão, nhờ mọi người làm chứng giúp ta.”
Quần chúng ăn dưa.
Thanh niên A: “Này ngươi biết nữ nhân kia là ai không? Thật xinh đẹp.”

Thanh niên B: “Đúng là xinh đẹp, ta chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy.”
Quần chúng C: “Này ngươi đoán xem ai sẽ thắng?”
Quần chúng D: “Còn phải đoán sao, đương nhiên là Lý nhị công tử, ngươi ta là luyện đan sư tuổi trẻ tài cao của Lý gia.”
Quần chúng E: “Ta thấy cô nương kia rất tự tin, nói không chừng cấp bậc đan dược cũng không thấp.”
Quần chúng D: “Dù thế nào cũng không bằng được Lý Khinh nếu nàng thắng ta liền ăn c** cho ngươi xem.”
Lão Nghiêm và Lão Từ.
-“Lão Nghiêm, ông nghĩ Cố Ngữ Yên sẽ thắng hay thua?”
-“Thắng, Lão Từ ông đừng quên cấp bậc của nàng.”
Lão Từ không đáp, ông im lặng vuốt vuốt chòm râu.

Lão Nghiêm quay đầu nhìn lão bằng hữu của mình.
-“Lão già ông vẫn không tin à?”
-“Lão Nghiêm sao ông có lòng tin như vậy? Dù sao nàng cũng là Cố Ngữ Yên kia.”
-“Do khí chất, mắt nhìn người của Lão Từ ông đúng là quá kém.”
Lão Từ gật đầu.
-“Đúng vậy, do mắt nhìn kém nên mới làm bạn với lão già khó ưa như ông.”