Chương 20: Hội Phó Công Hội Luyện Đan Sư

Cố Ngữ Yên sắc mặt đen như đít nồi, lão nhân này lại muốn gì nữa đây? Có đại sư nào như ông hay không? Hở tí là ôm chân nàng, nàng là tôn nữ kết nghĩa của ông cũng không phải mẫu thân.
-“Nha đầu, cháu gái ngoan, con tham gia Công Hội Luyện Đan Sư đi.”
-“Không muốn.”
-“Tại sao?”
-“Lười.”
Vô đại sư ngay lập tức đứng thẳng dậy.
-“Con không cần lo, cháu gái của Vô Phong ta không cần làm việc.

Các người nói có đúng không?”
Vô đại sư quét mắt nhìn đám người Lão Từ đang đứng ở một góc, từ nãy đến giờ.
-“Đúng, đúng.”
Bọn họ dám nói không đúng sao? Nhưng mà có thiên tài luyện đan như Cố Ngữ Yên gia nhập Công Hội Luyện Đan Sư Mạc Ly quốc có thể sẽ có một bước tiến lớn.
Cố Ngữ Yên nhướng mày, vậy việc nàng có tham gia Công Hội Luyện Đan Sư hay không cũng đâu có tác dụng gì? Không có việc giao cho nàng lại muốn nàng tham gia? Làm cảnh sao?
-“Nha đầu, con chỉ cần thỉnh thoảng đến Công Hội trao đổi kinh nghiệm luyện đan, nếu muốn có thể tham dự một số hoạt động của công hội, công việc chỉ có như vậy con thấy có được không?”
-“Vô tổ phụ, vậy chức vụ của con trong Công Hội là gì?”

-“Hội Trưởng nhé.”
Đám người Lão Từ nghe được lời này đồng loạt kinh hô.
-“Hội trưởng.”
Nghiêm chưởng quỹ biểu cảm bất lực, thật tình sao Hội trưởng lúc nào cũng tùy ý như vậy.

Cố Ngữ Yên mặc dù là thiên tài xuất chúng, tài năng yêu nghiệt nhưng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, trong giới luyện đan cũng chưa có danh tiếng lớn, sao có thể làm hội trưởng.
Cố Ngữ Yên lắc đầu, lạnh nhạt nói.
-“Không thích.”
Vô Hội Trưởng ủ rũ, đáng thương hỏi.
-“Tại sao?”
-“Nghe có vẻ rất mệt, mất thời gian.”
Nha đầu này, có ai vì lý do như vậy mà từ chối chức Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan Sư chứ.

Khắp thiên hạ này chỉ sợ có mình nàng mới kỳ quặc như vậy.
-“Vậy thì Hội Phó, từ nay con sẽ đảm nhiệm chức Hội Phó của Công Hội nếu con không đồng ý thì ta sẽ…”
Vô đại sư liếc mắt nhìn xuống chân Cố Ngữ Yên.

Nhìn thấy hành động này của Vô tổ phụ Cố Ngữ Yên bất đắc dĩ gật đầu, chiêu này nàng không đỡ nổi.
Lão Từ nhìn Hội Trưởng lại nhìn Cố Ngữ Yên, cuối cùng ông lấy hết dũng khí mở miệng.

-“Hội Trưởng, chẳng phải Công Hội đã có một Hội Phó rồi sao?”
Trước câu hỏi của Lão Từ, Vô Phong thản nhiên đáp.
-“Thêm một Hội Phó nữa là được.

Các tên họ Lý kia rất đáng ghét, ta không thích hắn.”
Nói rồi ông nhìn Cố Ngữ Yên mỉm cười.
-“Cháu gái vẫn là tốt nhất, nhìn rất xinh đẹp.”
-“Vô tổ phụ, Hội Phó Công Hội Luyện Đan Sư là người Lý gia sao?”

Vô Phong vuốt chòm râu bạc trắng.
-“Đúng vậy, hắn là Lý Trác, gia chủ Lý gia, giống như ta cũng là luyện đan sư thất phẩm nhưng chất lượng đan dược so với ta còn kém xa.”
-“Lý Trác rất đáng ghét sao?”
Vô Phong nhìn Cố Ngữ Yên, bộ dạng ông rất nghiêm túc, ông kéo nàng đến một góc bắt đầu nói xấu gia chủ Lý gia.
-“Cháu gái ngoan, để Vô tổ phụ nói cho con nghe, hắn rất đáng ghét, vừa già vừa xấu, cực kỳ khó ưa, nhất là chòm râu dê của lão…”
Đám người Lão Từ thấy ông cháu nhà người ta như vậy, bản thân có ở lại cũng chỉ dư thừa không có tác dụng liền kéo nhau rời đi.
Cố Ngữ Yên ngồi nghe Vô đại sư kể hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác của gia chủ Lý gia thì rời đi.

Dù sao nàng đối với Lý gia cũng không có thiện cảm, nán lại nghe Vô Phong nói xấu Lý Trác cũng rất vui.
Đường đến kinh thành thì rất thuận lợi nhưng đường về Cố phủ lại không như vậy.

Cố Ngữ Yên vừa rời khỏi Công Hội Luyện Đan Sư đi được một đoạn thì gặp phải một đám người, tay cầm hung khí, ánh mắt nhìn nàng không chút thiện cảm.
Lý Khinh tay phe phẩy quạt giấy, đi ra từ phía sau đám người, nở nụ cười bỉ ổi nhìn Cố Ngữ Yên.
-“Luyện đan sư ngũ phẩm, gặp lại rồi.”
Cố Ngữ Yên nhìn Lý Khinh, tên này nhất định là đến trút giận chuyện thua cá cược, đúng là kẻ tiểu nhân, biết vậy khi nãy nàng không nên dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Lý Khinh nhìn Cố Ngữ Yên ánh mắt không chút che đậy vẻ h@m muốn, ý nghĩ bẩn thỉu tựa hồ hiện rõ trên mặt hắn.
-“Mỹ nhân, nàng tốt nhất ngoan ngoãn chịu trói, đừng để người của bản thiếu gia động thủ, trên thân thể có vết thương, lúc lên giường sẽ giảm hứng thú..”
Mười sáu tuổi đạt đến luyện đan sư ngũ phẩm, trình độ như vậy nhất định đã dành toàn bộ thời gian cho việc luyện đan, tu vi còn có thể cao sao? Đứng trước vũ lực chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Cố Ngữ Yên cười khinh bỉ, lúc này nàng thực sự muốn thiến tên Lý Khinh đê tiện kia rồi.

Nàng không dây dưa nhiều lời với hắn, trực tiếp xông lên tấn công.

Lý Khinh nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ đánh trả Cố Ngữ Yên.
-“Bắt sống nàng cho ta.”
Cố Ngữ Yên là Võ Vương cấp hai, mấy kẻ Võ Sư rất nhanh liền bị nàng hạ gục.

Nhưng trong đám thuộc hạ của Lý Khinh có đến hai tên Võ Vương, tính thêm Lý Khinh thì là ba người.

Hơn nữa tu vi cũng không kém nàng, thậm chí hai tên thuộc hạ kia còn có phần cao hơn.
Hai bên giao đấu hơn một canh giờ, Lý Khinh không ngờ thực lực của Cố Ngữ Yên lại cao như vậy, nàng không phải luyện đan sư sao? Tu vi lại có thể đạt đến trình độ này.

Hắn thân là con nhà thế gia, từ nhỏ đã có đủ loại tài nguyên bồi dưỡng mới có thể đạt đến Võ Vương cấp một.

Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là người Cố gia nhưng Cố gia Cố Ngữ Yên không phải là phế vật không có linh lực hay sao?