Cố Ngữ Yên phát hiện bản thân mình đang ở trong một không gian tối đen như mực, trước mặt nàng có một…ừm một quả trứng gà đang lơ lửng, tỏa ra ánh sáng trắng.
-“Bớt vô lý được không? Ngủ cũng xuyên không, giờ lại xuyên đến cái nơi quỷ quái gì vậy?”
Nàng đến gần quả trứng, gõ gõ mấy cái, không bể, lại gõ mạnh hơn, cũng không bể, thật cứng nha.
Đột nhiên trong không gian truyền đến âm thanh giận dữ.
-“Gõ cái đầu ngươi, không biết đau à?”
Cố Ngữ Yên ngạc nhiên, nàng nhìn chằm chằm quả trứng gà trước mặt, tò mò hỏi.
-“Là người đang nói sao?”
-“Không là ta thì là ai, ngu ngốc.”
Cố Ngữ Yên bị chê, trong lòng có chút khó chịu, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người khác chê là ngu ngốc.
-“Được rồi, vậy mau nói cho ta biết đây là đâu?”
-“Nội thể của ngươi.”
Cố Ngữ Yên nghe xong liền cảm thấy mù mịt, ở trong cơ thể nàng lại có một quả trứng biết nói.
-“Trứng gà sao ngươi lại ở trong người ta?”
-“Ta không biết, còn có ta không phải trứng gà.
Bổn tọa là Thượng Cổ Thần Khí Cửu Thiên Châu.”
Cố Ngữ Yên vắt óc suy nghĩ, cố nhớ xem bản thân đã gặp quả trứng gà này ở đâu.
Một đoạn kí ức vụt qua, Cố Ngữ Yên nhớ khi nàng ba tuổi, còn sống trong cô nhi viện, có nhặt được quả cầu tròn tròn.
Nàng không biết nó là cái gì, chỉ cảm thấy nó giống trứng gà liền đem luộc, luộc rất lâu, lúc lấy ra khỏi nồi thì quả trứng đã nóng rực, trơn bóng nhưng rất cứng, đập mãi không bể, không ăn được.
Cố Ngữ Yên thấy vui bèn chơi đùa cùng nó, nghịch chán rồi, thì vứt lên giường.
Sau đó nàng cũng không để ý, không biết quả trứng đã biến đi đâu mất thì ra là chui vô trong người nàng.
-“Ê, ta đang nói chuyện với ngươi đó.”
Cố Ngữ Yên giật mình, Thượng Cổ Thần Khí này thật nóng tính, tốt nhất là không nên cho nó biết nàng đã đem nó đi luộc.
-“Biết rồi, ta vẫn đang nghe, trứng gà ngươi nói tiếp đi.”
-“Ta là Cửu Thiên Châu, là Thượng Cổ Thần Khí.”
Cố Ngữ Yên gật gật đầu, biểu thị bản thân đã biết.
-“Ta và ngươi đã vô tình hình thành một dạng liên kết, có thể xem như ngươi hiện tại đang là chủ sở hữu của ta.
Nhưng muốn sử dụng được Cửu Thiên Châu ngươi phải tu luyện, thậm chí muốn hoàn toàn phát huy sức mạnh của Cửu Thiên Châu ngươi phải đạt đến cảnh giới cường giả.”
-“Khoan, trứng gà, ta một tia linh lực cũng không có, lấy cái gì tu luyện.”
-“Hừ, ngu ngốc.
Ai bảo ngươi không có linh lực?”
Tiểu thư Cố gia, Cố Ngữ Yên không có linh lực, không thể tu luyện là chuyện khắp Mạc Ly quốc ai cũng biết.
Từ đứa trẻ ba tuổi đến lão già ba trăm tuổi đều nói như vậy.
-“Ngươi tự nhìn dưới chân mình đi.”
Cố Ngữ Yên nghe vậy thì nhìn xuống dưới chân, vừa nãy là một màu đen kịt hiện tại đang dần chuyển đổi trở thành màu xanh dương.
Thoắt cái không gian xung quanh biến thành đại dương bao la vô tận.
Cố Ngữ Yên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, trừ mái tóc màu bạch kim ra thì toàn bộ đều giống với nàng ở thế kỉ 21.
Vẫn là mỹ nữ chính hiệu, hàng thật 100%.
-“Ngươi thấy chưa?”
Cửu Thiên Châu khinh thường hỏi, nó cảm thấy chủ nhân này không có triển vọng.
-“Thấy.”
-“Vậy ngươi đã hiểu chưa?”
-“Hiểu, ta sẽ tìm cách nhuộm lại tóc.”
-“Nhuộm cái đầu ngươi.”
Cửu Thiên Châu tức giận quát, đây là ngu có đào tạo hay bẩm sinh vậy.
-“Ý của ta là ngươi có thấy đại dương vô tận kia không?”
Cố Ngữ Yên gật gật đầu.
-“Ngươi có biết nó biểu thị cho cái gì không?”
Cố Ngữ Yên lắc đầu.
-“Đó là biểu thị cho nguồn linh lực trong cơ thể ngươi.”
Cố Ngữ Yên gật đầu.
Cửu Thiên Châu bắt đầu giải thích.
-“Nguồn linh lực trong cơ thể giống như dòng nước, nhỏ thì là một con suối, rộng thì là dòng sông, to lớn hơn chính là biển cả.
Linh lực sẽ tăng dần theo cấp độ tu luyện, cấp bậc càng cao thì linh lực càng nhiều.
Riêng cơ thể ngươi lại rất đặc biệt, trong cơ thể bẩm sinh đã có nguồn linh lực to lớn nhưng chính nguồn linh lực này lại khiến ngươi không thể tu luyện, do cơ thể ngươi căn bản không thể khống chế được nguồn linh lực này, càng không thể sử dụng nó.
Nên bao năm qua nguồn linh lực của ngươi luôn ở trong trạng thái phong ấn.”
-“Túm cái ống quần lại, là ta có nguồn linh lực dồi dào lại không thể sử dụng?”
-“Đúng vậy.”
-“Nói như vậy cũng đâu có tác dụng gì?”
Cố Ngữ Yên bĩu môi.
-“Ta vẫn chưa nói hết.
Hiện tại ta ở trong nội thể của ngươi, giữa chúng ta có mối liên kết, ta có thể giúp người từ từ phá bỏ phong ấn linh lực.
Nói cách khác ngươi có thể tu luyện bình thường.”
-“Thật sao?”
-“Bổn tọa là Thượng Cổ Thần Khí.
Có ta bảo kê, ngươi cứ yên tâm tu luyện.”
Cố Ngữ Yên lại gật đầu.
Cửu Thiên Châu hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy.
-“Bây giờ liền bắt đầu tu luyện, ta sẽ hướng dẫn ngươi.”
Cố Ngữ Yên chưa kịp nói gì thì nàng đã tỉnh dậy, mở mắt nhìn quanh phòng.
Vừa rồi là mơ sao?
-“Khoan chân, thiền định.”
Âm thanh có phần quen thuộc vang lên trong đầu.
-“Trứng gà, là ngươi?”
-“Đương nhiên là ta, đừng nhiều lời mau bắt đầu tu luyện.”
Cố Ngữ Yên ngồi trên giường, nhắm mắt tịnh tâm dựa theo lời của Cửu Thiên Châu mà tu luyện suốt một đêm.