Chương 5: Kho Tàng Thuộc Tính

Cố Ngữ Yên ở trong Thâm Sơn tu luyện suốt một tháng.

Theo quan điểm của nàng học phải đi đôi với hành, không ngừng cọ sát liên tục là phương pháp nhanh nhất để tiến bộ.
Trong một tháng này Cửu Thiên Châu phải dùng ánh mắt khác đánh giá lại Cố Ngữ Yên.

Ngày nào nàng cũng tu luyện từ sáng sớm đến tối muộn, không ngừng chiến đấu với ma thú, đến nổi ma thú ngoài bìa rừng gặp nàng liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Cửu Thiên Châu thấy Cố Ngữ Yên liều mạng tu luyện, cũng phải cảm thán nghị lực của nàng.

Nó vẫn thường hay trêu đùa Cố Ngữ Yên.
-“Trình độ lì đòn của ngươi đã đạt đến mức thượng thừa.”
Thời gian một tháng ngắn ngủi, Cố Ngữ Yên từ Võ giả cấp ba nhảy đến Võ giả cấp tám, tăng liền năm cấp.

Cái loại tốc độ tăng cấp tàu hỏa đuổi không kịp này đúng là lợi hại, nói đúng hơn chính là yêu nghiệt.
Hôm nay là ngày Cố Ngữ Yên rời Thâm Sơn trở lại tiểu viện hoang vu, hẻo lánh, rách nát, tồi tàn của nàng.

Người của phân gia chắc hẳn cho rằng Cố Ngữ Yên đã chết ở nơi xó xỉn nào đó, nên nàng mất tích một tháng cũng không có chút phản ứng.

Hơn nữa kẻ có ý giết nàng còn đang ở chính viện phân gia an nhàn, sung sướng, có thù không báo không phải phong cách của Cố Ngữ Yên.
Cố Ngữ Yên mang theo túi lớn linh thạch ma thú đi trên đường.

Đúng lúc này nàng chú ý đến một biển hiệu, Linh Vân Các nơi kiểm tra thuộc tính.

Cố Ngữ Yên cũng không biết bản thân mang thuộc tính gì, nàng hỏi thầm.
-“Trứng gà, ta có thuộc tính gì?”
-“Thuộc tính yêu nghiệt.”
-“Cảm ơn đã khen.”
Cố Ngữ Yên hiểu ý Cửu Thiên Châu, nó cũng không biết nàng có thuộc tính gì.

Vậy nhân tiện nàng sẽ kiểm tra luôn.

Cố Ngữ Yên tiến vào Linh Vân Các, một ông lão đầu tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt nàng.
-“Cô nương muốn kiểm tra thuộc tính sao?”
Cố Ngữ Yên gật đầu, ông lão đưa nàng đến một gian phòng, bên trong có một quả cầu trong suốt đang lơ lửng.

Cố Ngữ Yên cảm thấy thứ này nhất định có họ hàng với trứng gà.
Không biết có phải Cửu Thiên Châu đọc được suy nghĩ trong bụng của Cố Ngữ Yên hay không, nó nói.
-“Là linh cầu kiểm tra thuộc tính, đừng đem so sánh với bổn Thượng Cổ Thần Khí.”
Cố Ngữ Yên theo lời chỉ dẫn của ông lão tóc bạc đặt tay lên linh cầu.

Tâm linh cầu xuất hiện vầng sáng màu đỏ, nối tiếp lần lượt là các vầng sáng màu xanh dương, vàng, xanh lam và nâu.

Tiếp theo đó, linh cầu bị bao phủ bởi ánh sáng trắng rồi dần trở nên trong suốt, cuối cùng xuất hiện vết nứt và vỡ nát.
Lão nhân tóc bạc nhìn Cố Ngữ Yên với ánh mắt đăm chiêu.

Còn Cố Ngữ Yên lúc này đã nghệch mặt, không ngờ kết quả lại là trong suốt, linh cầu cũng vỡ luôn rồi.
-“Trứng gà ta không có thuộc tính sao?”

-“Có, không những có mà còn có rất nhiều.”
-“Trứng gà đại nhân, giải thích rõ chút đi.”
-“Ngươi sở hữu sáu loại thuộc tính, trong đó có năm thuộc tính cơ bản phổ biến bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Thuộc tính còn lại chính là thuộc tính siêu hiếm, trăm vạn người mới có một, Quang minh.

Vừa rồi vầng sáng trắng ngươi nhìn thấy chính là biểu hiện của thuộc tính Quang minh.

Nhưng linh cầu trung cấp kia không chứa đựng được ánh sáng của nhiều thuộc tính cùng lúc nên mới bị vỡ.”
Cố Ngữ Yên mừng rỡ, nàng không chỉ có thuộc tính mà hơn nữa còn là kho tàng thuộc tính.

Thật không hổ là nhân vật chính.

Nàng cúi đầu chào lão nhân tóc bạc, rồi nhanh chóng li khai, rời khỏi Linh Vân Các.
Cố Ngữ Yên vừa rời đi thì trong phòng xuất hiện thêm một nam tử trẻ tuổi.

Nam tử hướng lão nhân tóc bạc hỏi.
-“Viện trưởng cô nương vừa rồi nếu ta không lầm thì nàng có đến năm thuộc tính.”
-“Là sáu.”
Nam tử nghe lão nhân đáp thì trầm tư, vừa nãy hắn thấy linh cầu tỏa ra ánh sáng trắng nhưng hắn cũng không biết vầng sáng đó là gì.
Lão nhân vuốt râu, chậm rãi nói.
-“Là Quang minh, lão già ta trước đây cũng chỉ may mắn gặp qua người sở hữu thuộc tính Quang minh một lần.

Nữ tử đó quả thật là cường giả, đáng tiếc…”
Nói đến đây lão nhân tóc bạc khẽ thở dài.
-“Viện trưởng, ý người là con dâu của Cố gia, thê tử của Cố Bắc Quân tiền bối.”
Lão nhân hướng nam tử gật đầu, y biết đến phu thê Cố Bắc Quân cũng không phải chuyện lạ.
Cố Ngữ Yên đang vui vẻ về nhà thì một bóng dáng cao ráo chắn trước mặt nàng.

Cố Ngữ Yên ngẩng đầu, mẹ ơi lại là mỹ nam, cái thế giới này giá trị nhan sắc cũng thật cao.

Nam tử trước mặt ngũ quan anh tuấn, gương mặt góc cạnh rõ nét, một bộ dạng khôi ngô tuấn tú.

Cố Ngữ Yên lúc này bất giác nhớ tới nam nhân mình đã gặp ở hồ nước, cái tên đó đúng thật là yêu nghiệt, không thể so sánh cùng người khác.
-“Cô nương, tại hạ Mạc Chi Thành, mạo muội hỏi cao danh quý tánh của cô nương.”
Cố Ngữ Yên nhướng mày nhìn Mạc Chi Thành, kiểu làm quen này cũng quá cũ rồi nhưng nể tình ngươi đẹp trai ta sẽ không phớt lờ.
-“Nếu có duyên gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Cố Ngữ Yên lướt qua người Mạc Chi Thành, nhanh chóng rời đi.