“Tỷ tỷ”
Bảo Anh quận chúa giằng khỏi vòng vây của những thần tiên đang bu quanh xem cuộc so tài, cuống quít vọt tới trước mặt của Tử Lan tiên tử.
“Lại chảy máu.”
Bảo Anh quận chúa cuống quýt đỡ Tử Lan, nhìn cả người nàng đầy vết thương , sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm lại thành quyền, ánh mắt có xót xa, có tự trách.
“A… à không, tỷ tỷ, tỷ không sao chứ!”
Tử Lan nắm chặt tay Bảo Anh quận chúa, cười cười, sắc mặt trắng bệch, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, cả người thoạt nhìn có vẻ suy yếu: “Không có chuyện gì, chỉ là chút thương tích nhỏ, so với khi còn ở nhân gian không là gì cả. Muội không biết chứ, lúc còn ở nhân gian, ta bị rắn cắn vô số lần , đau đớn không kể xiết…”
Còn chưa nói hết, ánh mắt trong lúc vô ý dừng lại nơi Hao Thiên Khuyển, trong đầu tự nhiên nhớ lại hình ảnh Khương hậu vỗ vỗ tay——“Được rồi, đây cũng cho là giáo huấn ngươi một chút. Cho ngươi biết cái gì là chủ tử, cái gì là chó được chủ nhân nuôi.”
Tử Lan giật mình thất thần, tim như bị ai đâm vào, đau đến mức cả khuôn mặt cũng tái nhợt.
Đừng nhớ nữa Tả Thương Lang… Hắn chưa từng yêu ngươi, Mạc Dung Viêm… Cho đến bây giờ cũng chưa từng yêu Tả Thương Lang…
Nhìn theo tầm mắt nàng, con ngươi trong trẻo tối sầm lại. Cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Tay đang nắm tay nàng đột nhiên cứng đờ. Da mặt Bảo Anh quận chúa run lên, tựa như đang nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt mới vừa rồi còn hồng hào nháy mắt không còn tí máu nào, vẻ thống khổ hối hận chợt hiện lên.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lại đây… lại đây cho ta… lại đây.”
Bách Hoa tiên nữ tức giận rống lên, nhìn hai nữ nhi đang tập tễnh đi về phía mình, bất lực thở dài. Một đứa thì yếu đuối, nhu nhược, một đứa lại thủ đoạn, tàn độc.
“Các ngươi – – “
Bách Hoa tiên nữ tức giận dậm chân, quát một tiếng.
Bảo Anh quận chúa đỡ Tử Lan, nàng bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Cúc Sao tiên hoa, sau đó xoay người, không thèm đếm xỉa.
“Phách Phách Phách ” Một tràng âm thanh vang lên, làm mọi người đều sực tỉnh lại, quay đầu xem, thì ra là Đại Kim Ô- đại hoàng tử của Ngọc Hoàng đại đế đang vỗ tay.
“ Quả thật là cuộc so tài lý thú!” Chưa ai mở miệng thì Đại Kim Ô tiếp tục tán dương: “Hai chất nữ của ta không những xinh đẹp mà còn tài năng phi phàm. Người làm cữu cữu thật lấy làm tự hào ” Nói rồi thâm ý nhìn Bách Hoa tiên nữ một cái.
Nghe ra được ý tứ trong lời nói của Đại Kim Ô, Hiển Thánh Nhị Lang Chân Quân cũng mười phần đồng tình, “Muội muội cũng đừng quá khắt khe với bọn nhỏ. Ai cũng có quyền chọn con đường mình phải đi . Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không khỏi!” Vừa nói vừa dùng ánh mắt hàm ý sâu xa đảo quanh Tử Lan tiên tử và Cúc Sao tiên tử.
Tiếp nhận ánh mắt của Tư Pháp Thiên Thần, hai vị tiên tử đồng loạt rụt cổ, cúi gằm mặt xuống nói chuyện với Thổ Địa gia gia.
Câu nói thẳng thắn của Dương Tiễn không chỉ nói riêng với Bách Hoa tiên nữ mà còn khiến các vị thần tiên ở đây rút ra bài học dạy con bổ ích. Có đôi khi cha mẹ luôn ôm ấp con trong tay, sợ chúng đi vào con đường sai lầm, hối hận không kịp. Nhưng chưa từng ai nghĩ rằng, phải cho trẻ tự bước đi trên chính đôi chân của mình, để trẻ chịu trách nhiệm về mọi hành vi chúng làm, rút kinh nghiệm từ bản thân, từ đó trưởng thành hơn.
Để thành công, chúng ta phải sẵn lòng thất bại. Có vấp ngã mắt mới nhìn sáng suốt, có đau thương lòng mới cứng rắn hơn.
Mão Nhật Tinh Quân vỗ vỗ trán, không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn thê tử, ý bảo: Ngụ ý của nhị biểu ca, nàng thông rồi chứ?
Bách Hoa tiên nữ lấy lại vẻ mặt thản nhiên, chỉ là ánh mắt nhìn phu quân tràn ngập sự dịu dàng.
Haizz. Nhị ca nói đúng. Nàng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện tụi nhỏ. Cứ để chúng tự trải nghiệm thôi.
Khụ khụ.. thập muội muội và thập muội phu à, các ngươi chú ý một chút được không? Chúng ta còn ở đây đấy!
“ Bách Hoa muội muội, muội làm giám khảo cuộc thi hôm nay, muội nói là ai đạt được danh hiệu Bách Hoa tiên lần này đây? ” Đại Công Chúa Hồng Nhi mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Bách Hoa tiên nữ, “Đại tỷ, tỷ nói đi.”
Đại Công Chúa Hồng Nhi mỉm cười, “Thắng thua không phải đã hết sức rõ ràng rồi sao?”, nàng quay qua Dương Tiễn “ Phải không nhị biểu ca?”
“Đúng vậy.” Dương Tiễn gật gật đầu, nhìn về phía Cúc Sao tiên tử, “Cúc Sao chất nhi bản lãnh hơn người, thật đúng là có phong thái cai quản bách hoa nha!”
Cúc Sao tiên tử cúi người, “Nhị biểu cữu quá khen, cháu chỉ là tài sơ học thiển, may mắn lận lưng vài ba đường võ công mèo quào, so sánh bản lĩnh còn kém xa bất cứ vị tiên nhân nào ở đây. Nếu bàn về nhan sắc, Cúc Sao tự nhận mình không xinh đẹp bằng Mẫu Đơn muội muội. Luận về tài hoa, con càng không bằng các vị di mẫu đây. Hôm nay cũng chỉ là nhờ mọi người ưu ái, hết lòng cổ vũ cho con, con được tiếp thêm sức mạnh, nhất thời mới có thể biểu hiện tốt như vậy.”
Bảo Anh quận chúa đứng bên cạnh Tử Lan tiên tử nghe những lời tán dương nịnh nọt trắng trợn của Cúc Sao tiên tử mà thiếu chút nữa nổi hết cả da gà. Lời nói buồn nôn như vậy bắt một vị tiên hoa hai ngàn sáu trăm tuổi nói ra miệng, kể ra cũng khó xử cho nàng.
Đôi mắt thâm sâu ánh lên nét cười tàn ác, quả thật cho dù cùng là xuất thân, nhưng cúc dại dù có có tình khoác áo giả dạng thế nào cũng không thể hóa thành đoá Tử Lan cao quý.
Trong lòng Bảo Anh quận chúa cười lạnh, tuy rằng Cúc Sao tiên tử nói lời so với mật còn ngọt hơn nhưng các vị thần tiên ở đây, không sống mấy ngàn vạn năm thì tuổi thọ cũng sánh bằng trời đất, chuyện gì họ chưa từng trải qua, lời ngon tiếng ngọt cỡ nào họ chưa từng nghe. Với lối xu nịnh dung tục như vậy, làm sao có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng họ chứ.
Dương Tiễn nhìn về phía mọi người, nói, “”Xem ra hôm nay ngôi vị chưởng thượng Bách Hoa hẳn là thuộc về Cúc Sao tiên tử, mọi người có ai có ý kiến hay không?”
Ý kiến? Ý kiến gì? Thắng thua không phải quá rõ ràng rồi sao? Cho dù có không cam lòng cách mấy, phe ủng hộ Tử Lan tiên tử cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thấy tất cả mọi người không mở miệng, Dương Tiễn nhìn Bách Hoa tiên nữ nói, “Thập muội , muội làm giám khảo cuộc thi hôm nay, muội tuyên bố đi”
Bách Hoa tiên nữ cười trả lời, “Muội xin vâng lệnh nhị biểu ca”
Sau đó, nàng bước ra giữa đại sảnh, âm thanh hùng hồn như sấm dậy “Ta, Bách Hoa công chúa, xin tuyên bố người chiến thắng cuộc thi hôm nay là nhị công chúa của ta, Cúc Sao tiên tử, và ngôi vị chưởng thượng Bách Hoa từ giờ phút này sẽ do Cúc Sao tiên tử nắm giữ”
Sau lời tuyên bố là màn pháo hoa cùng những tràng pháo tay và vô số lời chúc tụng vang lên không ngớt. Tử Lan bắt tay Cúc Sao “Chúc mừng tỷ tỷ”
Cúc Sao ôm Tử Lan, nói nhỏ vừa đủ hai người nghe “Đa tạ muội muội” Đa tạ muội muội đã nhường. Ta biết, ta biết tất cả. Khi tay muội sờ lên đỉnh đầu, do dự mấy lần, kết cục vẫn không rút cây trâm làm từ kim thêu của bà nội ra.
Bà nội các nàng, vốn là Tì Lam Bà bồ tát, bà có món pháp bảo là Chiếc kim thêu, được luyện thành từ cặp mắt sắc bén và vô cùng quý giá của cha các nàng, Mão Nhật Tinh Quân.*
Sau này, Tì Lam Bà bồ tát dùng pháp lực biến chiếc kim thêu đó thành chiếc trâm, tặng cho Tử Lan.
Tử Lan chỉ mỉm cười. Lúc giao đấu, ngay lúc Cúc Sao đưa chân lên, nàng theo quán tính nhìn về phía Bảo Anh muội muội, thấy cây trâm trên đầu bị bẻ thành hai mảnh trong tay nàng ta, trong đầu nàng loé lên cách thức phá giải chiêu thức hung ác kia, nhưng nàng lại không thể.
Uy lực của “ Thiên Hỏa thần trâm ” quá mạnh, ngườii xuất chiêu Nhất Cước Thần Tượng Hạ Thiên Sơn yếu điểm chính huyệt Dũng Tuyền*, chỉ cần thần trâm cắm vào bàn chân tỷ tỷ, nhẹ thì trọng thương, nguyên thần hao tổn, nặng thì mất mạng như chơi.
*: Huyệt dũng tuyền: Dưới lòng bàn chân, huyệt ở điểm nối 2/5 trước với 3/5 sau của đoạn đầu ngón chân thứ hai và giữa bờ sau gót chân, lỗ hõm dưới bàn chân.
Nàng không thể, đây là tỷ tỷ của nàng, là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ với nàng.
Hai tỷ muội lặng lẽ ôm nhau như vậy, cho đến một lúc sau…
“Ai u…”, hai nàng tiên nữ đồng thanh kêu rên, vội vàng buông nhau ra. Hai người nhìn nhau, cười phá lên.
Haha. Đáng đời, đã bị thương mà còn bày đặt ôm ấp, động đến vết thương rồi. Kết cục thì…. vẫn chỉ là hai con bé ngốc mà thôi.
Mão Nhật Tinh Quân và Bách Hoa tiên nữ thần sắc ấm áp nhìn hai nữ nhi. Đúng vậy, bọn chúng, đứa chỉ mới một ngàn ba trăm tuổi, đứa hai ngàn sáu trăm tuổi, tuy bản lĩnh có cao thì sao chứ, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ, sẽ có lúc ương bướng, có lúc ngu ngốc, nhưng như thế thì đã sao? Chúng vẫn mãi mãi là những đứa con yêu của bọn họ.
Bách Hoa tiên nữ ánh mắt dịu dàng có thể so với chị Hằng nơi cung trăng, nàng vươn tay xoa xoa đầu hai nữ nhi “Trở về dưỡng thương thật tốt. Ba tháng sau sẽ cử hành đại lễ sắc phong Vạn Hoa Chi Mệnh”
Mão Nhật Tinh Quân quay qua Bảo Anh quận chúa, lạnh nhạt nói “Cảm ơn quận chúa đã chiếu cố Lan nhi”
Nghe vậy, nét mặt Bảo Anh cũng không có gì là vui vẻ, trái lại còn có thêm vài phần ưu sầu, chỉ là nàng che giấu rất tốt, cười hòa nhã: “Tinh Quân đừng nói thế, Tử Lan… tỷ tỷ đối với tiểu tiên, chính là… người trong nhà”
Mão Nhật Tinh Quân đối với những lời tào lao thế này làm như không nghe thấy, ông ngước nhìn trời, khóe môi hơi cong lên “Xem ra thời tiết sắp thay đổi * rồi!” Tim bị chó ăn nát sạch cũng có ngày quay trở lại cơ đấy.
*: Câu gốc là “Phong thủy luân lưu chuyển ” Đây là câu tục ngữ, trời có lúc nắng lúc mưa, thời tiết cũng vậy, luôn luôn thay đổi thất thường, vạn vật cũng đều như thế, không có cái gì mà không thay đổi, không có cái gì có thể tồn tại mãi với thời gian.
Sắc mặt Bảo Anh quận chúa lập tức đổi màu thành tảng băng, nàng ta xoay đầu, che giấu gương mặt căng ra vì xấu hổ .
Tứ công chúa Lục Nhi một tay chống đầu, cười như không cười nhìn về phía Mão Nhật Tinh Quân và Bảo Anh quận chúa.
Tứ phò mã xoay mặt Tứ công chúa về phía mình, bá đạo nói: “Đừng nhìn, loại nam nhân có mắt như mù, không biết quý trọng, lúc mất đi mới tiếc có gì hay ho mà nhìn.”
Khóe miệng Tứ công chúa gợi lên ý cười châm biếm: “Ai… Chàng không thấy cách đeo đuổi này thật thú vị sao? Ngư Nhật* à, chàng xem, tiểu tế tương lai của chàng cũng thật có lòng, kiểu đeo đuổi bán nam bán nữ như thế mà cũng nghĩ ra nha! Thật không ngờ, hắn là Hàn Băng thần quân, da mặt cũng dày như băng vậy!”
“Suỵt. Hai người ồn ào như thế không sợ Thủy Đức Tinh Quân mất mặt sao? ” Tam công chúa Hoàng Nhi nhỏ giọng, vừa nói vừa nháy mắt với Thủy Đức Tinh Quân, miệng thì nhắc nhở nhưng gương mặt lại hiện chình ình dòng chữ “ta đây không có nhân từ như những gì mới nói đâu”
Thủy Đức Tinh Quân nhún nhún vai. Dù ông không nghe họ bàn tán gì nhưng, nhìn lên võ đài, nhìn về bông hoa bách hợp đang ra sức xum xoe lấy lòng mỹ nhân nào đấy, ông thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ “Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống. Quả này do nó trồng, thì cứ để nó dùng thân mình bù đắp. Bách hợp* luôn càng tốt”
*: Thuật ngữ trong ngôn tình, nữ X nữ, cũng có thể hiểu là nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ý của Thủy Đức Tinh Quân là ý sau.
Khi Bảo Anh quận chúa dìu Tử Lan đi ngang Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển thốt nhiên sủa lên inh ỏi, bay vồ vào Bảo Anh quận chúa, may mắn bị Nhị lang thần giữ lại.
Dương Tiễn xoa đầu Hao Thiên Khuyển, cúi người nói nhỏ với nó “Ngoan. Hắn ta bây giờ vẫn đang lấy thân phận Bảo Anh quận chúa. Nếu ngươi hành động lỗ mãng, chẳng phải sẽ làm mất mặt Bảo Anh quận chúa và gia đình Tháp Tháp Lý Thiên Vương sao? Huống chi…” Nói tới đây, ngước nhìn bóng lưng Bảo Anh quận chúa “dỏm” từ từ mờ dần, cười một cái, “ta đã nói: chuyện tụi nhỏ, cứ để tụi nó tự xử lý, đừng nên xen vào”
Hao Thiên Khuyển ngoan ngoãn ngồi yên, trong lòng âm thầm tính toán “Tử Lan công chúa, người nhớ phải ngược chết cái tên thần quân vô tình bạc nghĩa, lang tâm cẩu phế, súc sinh không bằng, tam giới đều phỉ nhổ, chúng sinh đều nguyền rủa, phật gặp phật ghét, tiên thấy tiên thù, ma nhìn ma tởm, người trông từ xa đã muốn cầm dao giết chết, súc sinh vừa nhìn từ xa đã muốn nhào vào cắn nát hắn ra coi bên trong tim hắn làm bằng thứ thối tha gì nha, cho bõ ghét* !!!”