Chương 7: Lời ước hẹn năm năm

Sau khi rời khỏi Phù Đồ Sơn hai dặm đường.

Phương Triết và Khúc Tiểu Bạch ngồi trên một con thuyền độc mộc, theo dòng sông trở về kinh thành. Ánh mắt Phương Triết nhìn về hướng Phù Đồ Sơn cười ha ha nói “Ngươi đoán được tình huống ở Phù Đồ Sơn thế nào chứ?”

Khúc Tiểu Bạch dửng dưng trả lời “Ngươi làm loạn cả ngọn núi như vậy, tên thần y đó không tức đến hộc máu mới là lạ!”

Phương Triết cho là dĩ nhiên nói “Ai biểu hắn dám bắt nạt ngươi! Ta cứ nghĩ là ông ta thanh danh cao, một thần y cứu giúp bách tánh lại là một lão khốn kiếp. Vì lợi ích bản thân mà hãm hại ngươi!”

Phương Triết thích thú nhớ lại trước khi đi khỏi Phù Đồ Sơn, hắn mở tất cả các lồng giam ra, cửa phòng mật thất hắn cũng mở ra để cho bọn côn trùng, thú dữ thoát ra bên ngoài. Điều chắc chắn xảy ra là bọn chúng sẽ náo động cả ngọn núi, bọn chúng không dễ gì bỏ qua những kẻ nhốt bọn chúng và hành hạ bọn chúng một khoảng thời gian dài.

Phương Triết còn sẵn tiện bê luôn một gương đồ vật của Ngôn thần y. Đó là một gương đồ có vài quyển y thư với lắp đầy ngân phiếu. Hắn là con nhà thế gia không tham lam tiền tài gì, chỉ là khoắn sạch tài sản của lão thần y như vậy, đến khi lão mở rương ra, bên trong trống rỗng, không biết cảm nghĩ của lão sẽ như thế nào.

Khúc Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt đắc ý của Phương Triết mà không nhịn được cười, nàng không ngờ, một tiểu thiếu gia với cơ thể nhỏ nhắn lại có thể thay đổi, biến hoa như vậy. Hắn đã cõng nàng một mạch từ Câu Mộc Trấn đến Phù Đà Sơn, người bình thường trưởng thành chưa chắc đủ kiên trì.

Khúc Tiểu Bạch nói “Ngươi sau này nên làm đạo chích, cướp giàu giúp nghèo được à!”

Phương Triết thích thú cười “Ha ha … ngươi nói rất đúng! Ta về Lăng Ba Thành sẽ đổi nghề! Từ ở không thiếu gia thành tiểu bạch khấu!”

Phương Triết tiếp tục cười, nhưng ánh mắt hắn vẫn âm thầm liếc nhìn Khúc Tiểu Bạch. Hắn để ý Khúc Tiểu Bạch không còn bộ dáng của một tiểu ăn mày nữa, mà thay vào đó là một tiểu cô nương với khuôn mặt dễ thương. Tóc nàng buộc lên cao, đuôi dài đến lưng, mái tóc đung đưa trong gió, hắn tâm lại động.

Hắn nhìn sang hướng khác rồi thì thầm “Ngươi… sắp về nhà rồi đúng không? Nếu không, đến nhà ta đi, ta kêu mẹ ta cho ngươi một cái khuôn viên ở!”

Khúc Tiểu Bạch nhìn hắn, khuôn mặt lộ nét ngây thơ trong sáng. Khuôn mặt chờ mong một điều gì đó. Nàng lấy túi vải bên hông ra, sau đó lấy ra một lệnh bài màu vàng có chữ “Môn” ra, rồi đưa túi vải cho Phương Triết.

Khúc Tiểu Bạch dặn dò “Bên trong, có ba quyển sách, Luyện Khí Quyết, Ngự Kiếm Quyết và Khống Hỏa Thuật. Đó là thủ đoạn lớn mà ta đã hướng dẫn ngươi biết sơ sài. Sau này có dịp ngươi nghiên cứu học hỏi. Nhưng tuyệt đối chỉ một mình ngươi biết, bất kỳ ai cũng không nói ngay cả mẹ ngươi. Nếu không ta sẽ bị trừng phạt rất nặng!”

Nàng dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Chuyến đi này của ta, coi như không tệ, coi như đã vượt qua khảo hạch trưởng thành… nên đến lúc cũng phải từ biệt rồi!”

Phương Triết thắc mắc hỏi “Khảo hạch trưởng thành?”

Khúc Tiểu Bạch ngẫm nghĩ tìm một cách nói dễ hiểu “Ở chỗ ta ở, đến mười tuổi sẽ phải ra ngoài lịch luyện trong vòng bảy ngày. Bất kỳ ai chỗ ta ở cũng trải qua điều tương tự… ngươi cứ hiểu như vậy là được!”

Phương Triết gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, liền từ trong túi vải của mình lấy ra hai viên châu và quả Tẩy Lục Quả còn lại. Hắn nói “Đây là hai viên châu, lúc con mãng xà chết rơi ra, ta không biết chúng là gì, nhìn đẹp mắt nên giữ lại. Còn quả này đưa ngươi, ta không cần thiết!”

Khúc Tiểu Bạch nhìn hai viên châu to tròn sáng bóng, liền mở to hai mắt ra nhìn. Cô nàng biết đây là thứ gì, nó cũng không trân quý như Tẩy Lục Quả, nhưng có thể đây là một thứ chứng nhận, nói lên nàng đã lịch luyện qua những gian khổ gì.

Đây là hai viên yêu đan, chỉ có yêu thú trên năm trăm năm tuổi mới tích lũy ra được. Nàng cứ nghĩ, con đại mãng chỉ là quái thú bình thường, không ngờ lại là hai con yêu thú trăm năm tuổi.

Khúc Tiểu Bạch với tay lấy một viên, còn một viên đưa lại cho Phương Triết. Nàng căn dặn “Viên châu này cũng không trân quý, nhưng có lúc có thể sẽ giúp ích được rất nhiều, ngươi nên đem theo bên mình, khi cơ duyên đến tự sẽ có tác dụng”

Sau đó, nàng nhìn sang Tẩy Lục Quả, chỉ còn một quả thì thắc mắc hỏi “…. Còn một quả nữa, không lẽ ngươi đã sử dụng?”

Khúc Tiểu Bạch chỉ hỏi qua loa, vì nàng biết, không biết cách sử dụng Tẩy Lục Quả, đối với người bình thường đã xuất khiếu chảy máu chết rồi. Nhìn Phương Triết có vẻ rất khỏe mạnh nha.

Phương Triết đỏ mặt, cúi người xuống ấp úng “Quả kia… trong lúc hôn mê, ngươi ăn rồi!”

Khúc Tiểu Bạch chợt ngẩn người, chợt nhớ lại buổi tối hôm đó, nàng mơ khi còn nhỏ, nàng được mẹ nàng bế lên mớm sữa. Nàng còn cảm giác nóng ở cổ và chảy vào ruột gan nàng. Không ngờ đó là Tẩy Lục Quả.

Nàng “a” lên một tiếng rồi cúi người nhìn xuống đất, hai người im lặng không nói.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Khúc Tiểu Bạch ấp úng nói “Ta… như vậy sử dụng sao?”

Phương Triết ngước nhìn Khúc Tiểu Bạch, đỏ mặt gật đầu. Hắn không hiểu, tại sao khi đó, hắn lại to gan đến như vậy.

Khúc Tiểu Bạch chợt mỉm cười, nhìn hắn nói “Cám ơn ngươi đã cứu mạng ta. Giờ mới nghĩ lại, tại sao khí huyết trong người ta lại lưu thông thuận tiện, cơ thể lại nhẹ nhàng hơn như vậy”

Lúc này nàng mới nhớ lại, Phương Triết cũng dùng qua một phần Tẩy Lục quả nhưng không có phát sinh gì. Nàng căn nhắc một lúc mới nói tiếp “Quả kia, ngươi giữ lại. Ngươi về cho nó vào một hồ lô rượu. Cách một tuần, uống một hớp, kết hợp với thủ … à luyện khí quyết ta đã hướng dẫn ngươi. Không lâu sau, ta nghĩ ngươi sẽ trở thành kinh sư đệ nhất nhân!”

Phương Triết sững sờ “Cái gì là kinh sư đệ nhất nhân? Ta chỉ mong muốn có một ngày nói chuyện được, giờ đã nói chuyện được đã cảm tạ mẹ ta ngày đêm khấn ông bà tổ tiên! Cái gì đệ nhất, ta không hề hứng thú!”

Khúc Tiểu Bạch phì cười.

Sau đó nàng nghiêm túc vịnh lấy vai Phương Triết nói “Sau này, ngươi không được kể chuyện ta và ngươi cho bất kỳ ai, đây là lời hứa, ngươi làm được không?”

Phương Trình suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu, hắn định kế chuyện của nàng cho mẹ hắn nghe. Không nghĩ tới Khúc Tiểu Bạch lại dặn dò hắn giữ bí mật hai người.

Khúc Tiểu Bạch đứng dậy, ra hiệu cho người lái đò tấp vào bên bến đò. Nàng nhìn Phương Triết sau đó cười nói “Có thể năm năm sau ta lại tìm ngươi! À, Khúc Tiểu Bạch chỉ là tên lịch luyện của ta, lần sau gặp lại, ta sẽ cho ngươi biết tên thật của ta!”

Khúc Tiểu Bạch bước xuống bến đò, ánh mắt nhìn về Phương Triết, nhìn chiếc thuyền đi xa dần, cho đến khi sương mù che khuất tầm mắt, Khúc Tiểu Bạch mới thở phào nhẹ nhỏm. Nàng lấy ra lệnh bài có khắc chữ “Môn”, sau đó nhìn về một nơi xa xăm, thân ảnh nàng biến mất tại chỗ không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Hai ngày sau đó, Phương Triết đặt chân đến cổng Lăng Ba Thành. Hắn nhìn khung cảnh quen thuộc, nơi hắn sinh ra và lớn lên, hắn nhìn dòng người tấp nập qua lại, âm thanh ồn ào náo nhiệt trước kia thiếu đi tiếng nói hắn, giờ đây, hắn sẵn sàng hét lên “Ta đã nói chuyện được rồi”.

Hắn mỉm cười nhìn một tên lính gác, người đó nhận ra hắn vội thông báo cho một đồng đội khác đưa tin về Phương gia. Họ Phương có quan hệ với triều đình, nên có tiếng ở Lăng Ba Thành, vì thế lính gác quen thuộc hắn, báo tin cho gia đình hắn, là chuyện bình thường.

Phương Triết tiến nhập vào thành rồi đi một mạch đến một quầy bán bánh bao gần đó, đây là quầy bán bánh bao gia truyền có tiếng ở kinh thành. Dù chỉ là một quầy tương đối nhỏ, nhưng mỗi ngày chỗ này bán không dưới hai ngàn cái. Phương Triết đưa một ngón tay ra định nói “Ta muốn mua một cái” thì dừng lại, không nói. Hắn muốn người đầu tiên hắn gọi khi về nhà là mẹ hắn.

Lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng xe ngựa. Một vị phu nhân tuổi chừng hai mươi lăm bước xuống xe ngựa, vừa thấy bóng dáng hắn liền khóc nức nở kêu lên “Triết nhi!”

Phương Triết quay đầu nhìn thấy mẹ mình, nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạc, mái tóc bới lên nhìn thật xinh đẹp.

Hắn tiến lại gần mẹ mình, nhìn hai hàng nước mắt lấm lem liền không nhịn được lao vào.

Hắn ôm lấy mẹ mình, dùng tay lau hai hàng nước mắt, sao đó mỉm cười nói “Mẹ!”

Mẹ hắn giật mình sững sờ, sao đó khóc rống lên, ôm hắn chặt hơn. Nàng hận bản thân vì sơ suất mà con trai mình không nói chuyện được gần mười năm trời. Hôm nay nghe con kêu “mẹ”, nàng không sao vui mừng hơn được nữa.

Phía sau lưng mẹ hắn, cha hắn cũng tiến lại gần vịnh lấy vai vợ mình. Sau đó nhìn lấy Phương Triết, rồi co ngón tay lại, hướng đầu hắn đánh một cái.

Phương Triết giật mình, ôm lấy đầu mình. Hắn không cần nhìn, cũng biết đây là cha hắn thường ngày hay đánh hắn như vậy. Hắn ngước nhìn cha nói “Cha!”

Cha Phương Triết gật đầu rồi xoa đầu hắn, trên nét mặt không biểu lộ được tình cảm sâu nặng, nhưng hai mắt vẫn có dấu hiệu ẩm ướt. Cha là một nam nhân, nên cảm xúc đôi khi khó biểu đạt thành dạng ướt át, ủy mị.

Sau đó, Phương Triết theo cha mẹ lên xe ngựa về phủ. Từ cổng thành, đến Phương phủ chỉ tốn một ít thời gian là tới nơi.

Vừa về đến nhà thì cha mẹ hắn, kéo hắn vào hoa viên trong phủ, vì nơi đây hoa cỏ nhiều, không khí mát mẻ trong lành, có thể nói đây là một nơi lý tưởng để gia đình đoàn tụ.

Nơi đây, Phương Triết bắt đầu kể lại từ chuyện bị Mộ Dung Nhiễm Nhiễm trêu chọc, bỏ nhà đi gặp ông lão ăn mày. Lão hướng dẫn Phương Triết về phương nam và gặp kỳ ngộ. Hắn còn kể kết bạn với một tiểu ăn mày trên đường đi. Tiểu ăn mày kia bị rắn cắn nên hắn dẫn tiểu ăn mày lên Phù Đồ Sơn tìm Ngôn thần y chữa trị. Sau đó Ngôn thần y sử dụng thủ đoạn muốn hãm hại tiểu ăn mày, may mắn hai người thoát thân.

Khi nghe đến đoạn Ngôn thần y hãm hại con trai mình, cha hắn Phương Trung Kiên đập cái bàn một cái thật mạnh, cái bàn bị gãy làm đôi.

Mẹ hắn cũng không kìm được xúc động.

Nàng nói “Phu quân, ngày mai thiếp và phu quân đến Phù Đồ Sơn đi đòi lại công đạo!”

Phương Trung Kiên gật đầu dứt khoát, ánh mắt sắc bén như muốn giết người. Phương Trung Kiên là thương nhân, nhưng cũng không phải dạng yếu đuối để kẻ khác bắt nạt con trai mình, đặt biệt là con trai duy nhất mà hắn yêu quý. Còn mẹ là đại tiểu thư nhà họ Tiêu, Tiêu Kim Lan cũng không phải dạng vừa, dòng họ Tiêu nhiều đời làm quan thanh liêm trong triều đình.

Tiêu Kim Lan chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói “Ba hôm trước, nhận được pháo báo hiệu của con, cha con đã sai hộ vệ đến Phù Đà Sơn mang con về. Không nghĩ tới, con lại tự mình về nhà, chờ hộ vệ về báo cáo lại, rồi tính tiếp”

Tiêu Kim Lan là người thấu tình đạt lý, nên chợt nhớ đến lão ăn mày, sau đó hướng phu quân mình nói “Lão khất cái đó giúp con trai có cơ duyên, thiếp nghĩ nên cho người tìm lão, báo đáp ân tình nha phu quân!”

Phương Trung Kiên gật đầu, vuốt lấy vai nàng âu yếm.

Nhìn nét mặt của cha, Phương Triết có thể đoán được trong lòng cha đang nghĩ “chỉ có phu nhân của ta là chu đáo nhất”

Nhìn cha mẹ cử chỉ âu yếm Phương Triết mỉm cười, rồi xin phép hai người trở về phòng. Hắn để cho cha mẹ hắn có không gian hạnh phúc riêng, chỉ cần nghe tiếng mẹ hắn cười, niềm hạnh phúc đã lây sang hắn. Hơn nữa, hắn muốn trở về phòng nghỉ ngơi, rồi suy nghĩ về những chuyện đã qua, sắp xếp lại chuyến hành trình cùng Khúc Tiểu Bạch một cách trình tự…

Vài ngày sau đó đội hộ vệ trở về kinh thành báo cáo một tin, đó là Phù Đồ Sơn đã tan hoang, mọi thứ đều ngổn ngang. Ngôn thần y và những người sống trong y quán đã biến mất không thấy.

Lại qua tiếp vài ngày, người của quan phủ đến Phù Đà Sơn tiếp nhận y quán để điều tra về sự mất tích của Ngôn thần y. Có thể trong mắt người từng trải là Phương Triết, lão là một người ích kỷ, có thể là ngoan độc, nhưng với bách tính, lão vẫn là một thần y chân chính. Nên điều tra về tung tích của Ngôn thần y, vẫn là điều triều đình ưu tiên.

Kết quả điều tra sau đó phát sinh một chuyện bất ngờ, khi nha sai phát hiện mật thất trong thư phòng của Ngôn thần y.

Bên trong phát hiện nhiều lồng giam đã được mở khóa, vết tích để lại là những loài côn trùng, thú dữ đã từng có mặt tại trong mật thất. Quan phủ tiếp tục điều tra sâu hơn, thì phát hiện sự việc động trời của Ngôn thần y. Do uy danh của lão rất cao trong lòng bách tính, nên cuối cùng vụ việc liệt vào danh mục “mật” và dừng việc điều tra lại. Họ chỉ cung cấp thông tin Ngôn thần y đã xuất sơn du ngoạn, về sau Phù Đồ Sơn đóng cửa vĩnh viễn.

Trong Lăng Ba Thành, lúc này truyền tai nhau sự tích cơ duyên của Phương Triết, hắn – một tên tiểu thiếu gia bị câm, đã nói chuyện được. Sau đó có lời đồn về việc Ngôn thần y đã trị hết bệnh cho tiểu tử Phương gia, rồi ẩn cư nơi sơn lâm cùng cốc.

Nghe được những thông tin như vậy, Phương Triết nhếch miệng lên cười “Đúng là chuyện nực cười của nhân gian!”