Chương 2: Nhị thiếu gia tới thăm

Sáng hôm sau mặc dù thi thoảng vẫn thấy nhói ở sau đầu nhưng hắn đã có thể đi lại bình thường tuy vậy hắn vẫn nằm đấy suy nghĩ miên man.Nghe tiếng xôn xao bên ngoài, ngữ khí của mọi người có vẻ kính trọng lắm, xem ra là một nhân vật có tiếng trong phủ

-Bẩm. hắn tỉnh lại rồi nhưng xem ra đầu có chút không bình thường

-Vậy sao! Qua đó xem thử thế nào.

Tiếng bàn luận càng tới gần. Cửa phòng mở ra một thiêu niên anh tuấn vận tử y cầm theo chiếc quạt phe phẩy, tiêu sái bước vào.Tiểu Thất vốn đã khỏe lại nhưng vãn năm trên giường. Thấy người vừa đi vào khí độ bất phàm, ngầm đoán thân phận hắn vội vàng dậy thi lễ tiếp đón.

-Chậc! ngươi vẫn còn bị thương … tạm bỏ qua mấy cái lễ nghi này,đứng đậy đi.

-Cảm ơn thiếu chủ quan tâm, thuộc hạ đã khỏe nhiều rồi ạ.

Nhị thiếu gia Tiêu Dật Phong cười nhẹ đồng lời liếc khéo đánh giá một lượt tên hạ nhân này thấy Tiểu Thất vẫn cúi nhẹ đầu, nhìn ánh mắt hắn không có vẻ gì chờ mong từ chỗ mình như mấy gã thuộc hạ từng vỗ mông ngựa mình cho lắm gã tiếp.

-Nghe nói ngươi bị đánh đến hôn mê bất tỉnh. Nghe đồn đầu óc đã không còn bình thường. Ta xem hình như lời đồn không sai.

-Thiếu chủ có gì dặn dò, thuộc hạ sẽ cố gắng làm hết sức ạ

-Ta là nhị thiếu gia Tiêu Dật Phong. Thiếu chủ là huynh trưởng của ta Tiêu Dật Lôi người sẽ kế nghiệp bang chủ. Ngươi nên nhớ kỹ và xưng hô cho đúng. Tránh làm người khác hiểu lầm.

-Vâng thưa nhị thiếu gia!

Xem bộ dạng tên này chắc bị chấn động nên đầu óc có vấn đề thật.Tuy nhiên Tiêu Dật Phong vẫn muốn thử xem tên thuộc hạ từ cõi chết trở về là loại người gì? có gì khác với phàm nhân bình thường?

-Ngươi tên Tiểu Thất đúng không? Ừm… để ngươi chịu thiệt thòi rồi, lần này ngươi có công bảo vệ quầy hàng của bang hội mà không tiếc tính mạng,ít có người dám làm như vậy. Nói xem ngươi muốn được thưởng thứ nào. Trong giới hạn cho phép ta sẽ đáp ứng cho ngươi.

Đề nghị này hấp dẫn lắm có thưởng thì ai lại không muốn cơ chứ. Đám hạ nhân phía sau bắt đầu nghị luận:

“Nhị thiếu gia tốt bụng thật không chỉ hạ mình đến ngoại viện thăm thuộc hạ lại còn đích thân ban thưởng.

-Tiểu Thất tốt phúc thật đấy. ước gì ta cũng được ban thưởng ha.

-Ngươi có dám bỏ mạng sống của mình như Tiểu Thất không.. haiz.”

Thiếu gia Tiêu Dật Phong nghe vậy khẽ nhếch mép cười thầm, nụ cười rất thầm kín ít người nhận ra. Người lại tỏ vẻ mông lung ngắm xung quanh gian phòng, kéo ghế nhưng lại không ngồi, Hắn liếc nhìn Tiểu Thất tỏ vẻ chờ đợi.

-Thuộc hạ giữ được quầy hàng là làm đúng bổn phận, nào có công lao gì mà Thiếu gia lại ban thưởng.

Nghe vậy Thiếu gia cũng thấy thú vị lắm tên này biết thân biết phận là tốt. Xem ra cũng không phải kẻ thích khoa trương, liều mình lập công cầu chút danh tiếng. Tuy vậy hắn vẫn sẽ ban thưởng không để người khác nói mình không giữ lời. Nói hắn không ham chức vị thiếu chủ vậy là nói dối. Nhưng tu vi của hắn không bằng Thiếu chủ Tiêu Dật Lôi nên chỉ có thể tỏ ra biết điều và tranh thủ thu phục lòng người mà thôi. Bản thân luôn tỏ ra lễ độ để người khác nhìn vào thấy Bang hội luôn hòa thuận không tranh đấu.

Hắc Hổ Bang được tạo dựng bởi ba huynh đệ kết nghĩa: bang chủ Tiêu Chấn Hùng (Võ quân sơ cấp) phó bang chủ Liễu Trạch( võ sư đỉnh cấp) Trưởng lão Ngô Phàm (võ sư đỉnh cấp) còn các thuộc hạ sẽ có chức vụ tùy theo tu vi nhân thủ cũng hơn ngàn người. Cũng vì là một nhóm người gộp lại nên bang chủ tuyệt đối không cho phép xảy ra tranh đấu nội bộ.Nếu để thế lực khác biết được chắc chắn sẽ khó tranh thủ quấy rối. Nhị thiếu gia vì cớ đó mà chỉ có thể đóng vai phụ trong vị trí thiếu chủ. Ít nhất phải làm cho mọi người biết rằng mình vẫn tồn tại trong Hắc Hổ Bang này.

-Ngươi nói hay lắm tuy nhiên tấm lòng trung thành với bang hội bất chấp nguy hiểm như vậy rất đáng quý. Như vậy đi, ngươi có thể tới Nội Vụ Đường lĩnh 100 bạch kim. ta sẽ cho người thông báo cho trưởng lão trong Nội Vụ biết chuyện của ngươi. Số đấy…. không nhiều cũng không ít?

-Cảm ơn thiếu gia hậu ái.

Lũ thuộc hạ đằng sau lại xì xào bàn luận, 100 bạch kim con số không nhỏ bằng bốn tháng làm công trong bang hội đấy. Thấy sự việc cũng tạm ổn Nhị thiếu gia cũng chuẩn bị ra về thôi

-Dạo này việc buôn bán ở Tây thành không tốt lắm. Trông dáng bộ này của ngươi chắc có thể đi làm lại rồi?

Đây là mục đích chính đến đây. Tiền cũng cho ngươi rồi cũng phải làm việc đi chứ. sao có thể nằm ì mấy ngày mãi được. Ở bang hội không cho phép ngươi làm biếng. nếu không làm được thì sẽ bị đuổi khỏi bang hội.

-Ngày mai thuộc hạ sẽ tới Tây thành xin thiếu gia yên tâm.

Gật đầu tỏ vẻ hài lòng Nhị thiếu gia ra về điệu bộ tiêu sái vẫn như vậy. Dáng vẻ bên ngoài có vẻ dễ gần hay quan tâm thuộc hạ nhưng nội tâm lại thâm sâu khó lường. Hôm nay đến nhắc khéo đi làm trở lại, sao ta lại không biết điều chứ. 100 bạch kim cho một mạng sống, xem ra mạng Tiểu Thất cũng không đáng giá lắm.

Muốn đi ra ngoài thế giới, cần tìm hiểu một chút kiến thức và trang bị, có lẽ sẽ tốn một khoảng thời gian đây.