Tạm gác chuyện này qua một bên, ngay mai ta sẽ bắt đầu đưa hàng ra Tây thành từ giờ đến lúc đấy vẫn còn kha khá thời gian. Đi vào nội thành mua sắm chút đồ xem sao. Nếu có thể tìm được tài liệu ghi chép về thế giới này thì còn gì bằng.
Bạch Thành rộng lớn lắm trải dài đến trăm dặm kẻ mua người bán lúc nào cũng nhộn nhịp. lối kiến trúc cổ này có chút giống kiểu của phương Đông ở địa cầu tuy nhiên về kích thước thì to lớn hơn hẳn muốn đi bộ từ thành Đông đến thành tây cũng mất khá nhiều thời gian. Mật hàng buôn bán ở đây phần lớn là đan dược, binh khí. Bởi bên ngoài Bạch Thành chính là sự tồn tại của rất nhiều yêu thú. Các hàng hóa phụ trợ cho việc săn bắn sẽ tiêu thụ rất nhanh. Tuy việc săn yêu thú vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn thu hút rất nhiều võ giả tham gia vì những thành quả thu được rất đáng giá. Một số bộ phận của yêu thú có ảnh hưởng rất tốt cho việc tu luyện. một số khác có thể dùng làm áo giáp. Dày dép, chưa kể lượng thịt yêu thú có thể mang lại cũng rất đắt giá tại các tửu lầu…
Vừa đi vừa ngắm nhìn không gian ở thế giới này…. Cũng không tệ. Dừng chân tại một quán ăn nhỏ ven đường không tin được là ở đây cũng có quán ăn kiểu này. Cứ nghi chỉ có tửu lầu thôi chứ. Không biết ở đây họ thường ăn thứ gì? Không lẽ cũng là cơm sao?
-Tiểu Thất! lâu quá mới gặp. Thế nào không có chuyện gì chứ?
Tiểu thất ngạc nhiên vì có người nhận ra hắn. mà hắn lại không co chút ấn tượng gì về người này. Tuổi chạc lục tuần chủ quán ăn này nghe cách xưng hô có vẻ có chút quan hệ với Tiểu Thất trước đây
Ông là…?
-Ta là lão Lục, ngươi quên rồi sao.? Hôm đó chỉ vì cứu cái tiệm thuốc mà cậu dính một cước của Lăng Thiên. Lão nghe tin mà lo lắng quá.sau đó đến hỏi thăm nhưng không có gặp. May mắn là cậu không có chết.
Nghe vậy hắn lại càng khó hiểu,
-Theo ta thấy thì sự sống chết của ta đâu có liên quan gì đến lão nhỉ.?
Lão Lục lắc đầu.
-Đừng nói thế, ngươi giúp nhà ta nhiều lắm đấy, nhờ có cậu mà cháu gái ta có đủ bạch kim tham gia khảo thí ở Luyện Võ Các. Giờ nó đang học ở đấy rồi. Nó cứ nhắc đến cậu suốt.
Tiểu Thất trầm ngâm:
-Có chuyện như vậy sao? Mà Luyện Võ Các là nơi nào vậy sao ta chưa từng nghe qua.
Lão Lục ngạc nhiên
-Tiểu Ngũ bảo cậu bị đánh mụ đầu quên hết mọi thứ mà ta không có tin. Xem ra tin đồn ngươi bị đánh thành đầu heo trở nên ngây ngốc là có thật. Sẵn Đây ta cũng kể lại cho ngươi một chút vậy.
–
Ngồi nghe Lão Lục kể.Tiểu Thất lại biết thêm về Bạch Thành
Bạch Thành là một thành trì ở phía Tây của Kim Lăng Quốc diện tích rộng lớn.Bạch Thành do Thành chủ Liễu Mặc đại diện cho thế lực của thiên triều ở Bạch Thành. Ngoài thành chủ ra còn có 3 thế lực khác chia nhau cai quản việc mua bán trong thành. Phía Đông thành do Lăng gia cai quản phụ trách về mua bán đan dược đây là mặt hàng chủ đạo của họ nghe nói Lăng gia có người trong Công hội luyện dược sư nên có thể dắt mối làm ăn này. Phía Nam thành do Hàn gia nắm giữ, họ tập chung khai khoáng và luyện binh khí.đại đa số các nông cụ và binh khí của Bạch thành đều xuất phát từ Nam thành Hàn gia.
Phía Tây Thành là địa bàn của Hắc Hổ Bang. một thế lực mới nổi gần đây, buôn bán các mặt hàng còn lại nhưng số lượng không nhiều. Cái hay của họ là mang những mắt hàng từ các thành trì khác đến buôn bán ở đây và buôn đồ từ Bạch thành sang các địa phương khác. Chính vì chia rõ địa bàn như vậy nên cũng ít xảy ra xung đột trong phạm vi lớn cũng không có lý do để loại bỏ một thế lực nào. Có chăng cũng chỉ là xích mích nhỏ giữa một vài của tiệm như trường hợp của Tiểu Thất.
Tuy vậy ai lại không muốn nắm trong tay cả Bạch thành này cơ chứ, vậy nên ba thế lực này vẫn luôn bồi dưỡng hậu nhân. Nếu có cơ hội sẵn sàng hất cẳng hai phe còn lại để xứng bá Bạch thành, duy chỉ có Thành chủ là thích hiện trạng này thôi. Ba thế lực đối đầu nhau càng dễ cho việc quản lý.
Cũng đề phòng trước chuyện sau này Bạch Thành không may hỗn loạn.Thành chủ Liễu Mặc cho dựng lên Luyện Võ Các bồi dưỡng cho những ngời có tố chất mà không phải người trong 3 thế lực, để sau này bổ sung vào quân doanh. Chẳng may loạn còn có lực lượng chấn áp.
Vừa ngồi ăn vừa nghe Lão Lục kể Tiểu Thất đã có thể hiểu sơ qua về các thế lực trong Bạch Thành. Thoạt trông có vẻ ôn hòa nhưng bản chat lại không yên bình chút nào. Chỉ cần có mồi lửa mà thôi. Bạch Thành này sẽ hỗn loạn. Vậy ai sẽ là người châm lửa đây?
….
-Lão Lục gia con về rồi đây
Thiếu nữ vận lục y chạy lăng xăng tới ôm choàng lấy cổ Lão Lục điệu bộ có chút tinh nghịch.khuôn mặt tươi cười nhìn lão. Rất lâu rất lâu rồi ta mới lại thấy một nụ cười trong sáng thuần khiết đến vậy. không phải nụ cười giả tạo. nụ cười xã giao mà là một nụ cười vô lo vô nghĩ. Ngước mắt sang người đối diện, nàng vô vùng ngạc nhiên vội bỏ Lảo lục ra.
– huynh…là Tiểu Thất phải không. Huynh thật sự vẫn còn sống.
Bất giác thiếu nữ nắm lấy tay Tiểu Thất ánh mắt có chút xúc động.Như không tin những gì đang xảy ra trước mắt, nàng muốn biết chắc đây là sự thật. Đối diện với sự tiếp đón nhiệt tình như vậy nhưng Hắn vẫn không biết được nàng là ai. oThấy Tiểu Thất ngây người ra đấy Lão lúc cất tiếng.
– Tiếu Thất bị trúng một cước vào đầu. hắn không nhớ con là ai đâu.
–
Thiếu nữ liếc nhìn lão Lục rồi lại nhìn Tiểu Thất nghi hoặc.
-Huynh không nhớ muội là ai sao? Muội..Lục Tiểu Hà đây mà.
Lục Tiểu linh Đồng thì hắn còn biết, còn Lục Tiểu Hà thì hắn không có chút ký ức nào về cái cái tên này, vậy nên hắn khẽ lắc đầu.
-Huynh ngốc lắm tự dưng lại lao đầu vào chỗ chết. Lần sau muội không cho phép làm những việc ngu ngốc thế nữa.
Lão lục thấy không khí có vẻ ướt át qua bèn đổi không khí.
-Tiểu nha đầu. về đúng lúc lắm…mau mau vào giúp ta làm vài món. Hôm nay đông khách quá ta chạy tới chạy lui mỏi hết cả chân rồi đây nè…
Nhìn lão lục làm bộ làm tịch trông thật mắc cười. nghe hai người nói chuyện lại rất có duyên. Mà sao cảm giác này nhìn quen vậy
-Xí! người lại gạt con đúng không. Nhìn qua là biết hôm nay người không bán được rồi. Chắc lại mải nói chuyện để khách đợi lâu, họ bỏ đi chứ gì.
Tuy tỏ vẻ trách móc nhưng cô gái vẫn sủa soạn chân tay bắt đầu nổi lửa đun lại nồi nước..
-Ây a.. Quán còn có người đến là do …người ta thích nha đầu nhà ngươi… thích mấy món nhà ngươi nấu … chứ lão già này nấu có ai thèm ăn đâu.
Lão lục tỏ vẻ hờn dỗi.
-Có tuổi rồi còn như mấy tiểu mao đầu vậy.
– Kệ! ta cứ thích như vậy đấy..là sao … làm sao…?
-Ah. vậy ta không nói chuyện với lão Lục gia nữa. Tiểu Thất. huynh có muốn ăn gì không để muội nấu cho huynh.
Ngẫm thấy Lão lục đã cho mình ăn no rồi. thôi đành để khi khác lại đến vậy, với lại hắn cũng muốn tìm mua công pháp để xem thử.
-Cảm ơn ý tốt của muội. khi khác ta lại đến.
-Huynh đi luôn bây giờ sao.?
–
-Ta còn có chút việc. Hẹn hai người khi khác.
Vừa mới xuyên không, gặp người lạ đối đãi nhiệt tình như vậy có chút không tự nhiên. nghe cách nói chuyện xem ra có chút quan hệ với Tiểu Thất trước đây. Dù sao dành chút thời gian nghe ngón tin tức tại những chỗ thế này cũng không phải chủ ý tồi.
Trời cũng nhá nhem tối rồi. Ta tranh thủ tìm một quyển công pháp rồi trở về thôi.