Chương 7: Thác nước ngoại thành

Hắc Hổ Phủ nhân khẩu tương đối lớn. Lượng thức ăn thừa và mấy thùng phân khá nhiều, bốn hạ nhân, mỗi người một xe kéo, chia làm 4 lượt mới chuyển đi hết. Làm xong việc này coi như kết thúc một ngày làm việc.

Được một cái hay, tại một hạp cốc cách đó không quá xa có một thác nước,rất thích hợp cho việc tắm rửa. Nước chảy tử trên núi xuống tạo nên những con thác nhỏ. Khung cảnh khá là tuyệt mỹ. Nước ở đây rất mát ngâm mình trong đó rất thoải mái dễ chịu.

Đắm mình trong làn nước, nghe tiếng thác đổ. Khung cảnh này không tu luyện có vẻ hơi lãng phí, nghĩ vậy hắn ngồi xếp bằng và bắt đầu vận khí tu luyện. Nhưng chỉ được một lúc, tiếng cười đùa của Tiểu Ngũ và những người khác, cộng thêm việc tiếng thác đổ, làn nước liên tiếp đánh vào lưng, làm hắn không thể nào tập chung được. Thiên địa phù hợp nhưng lúc này không thể tu luyện. không gian yên tĩnh sẽ giúp hắn tập trung tốt hơn nhất là trong giai đoạn đầu như thế này.

Hằng ngày, công việc đều diễn ra tuần tự như vậy. Ban ngày Hắn làm việc chiều tối vào hạp cốc tắm rửa, Đợi đám người Tiểu Ngũ về trước, hắn mới bắt đầu tu luyện Thủy Mặc Tâm Pháp. Tất nhiên không gian yên tĩnh giúp hắn dễ tập trung hơn. Phương pháp tu luyện này quả nhiên có hiệu quả, các giác quan của hắn như được khai thông, trở nên tinh tường hơn trước rất nhiều. Hắn bắt đầu có cảm nhận được sự chuyển động chậm rãi của không gian xung quanh, không như vẻ ồn ào bên ngoài của nó.

Gần một tháng kiên trì như vậy, cũng coi như có chút thu hạch. Về phần rèn luyện nhục thể,hắn đã nâng được hơn trăm cân, lực lượng nhục thể đã ngang với Tiểu Ngũ. Giờ đây kéo xe chở hàng đã không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Hắn cần một thứ gì đó nặng hơn để luyện tập tiếp, như vậy mới có thể gia tăng giới hạn bản thân,

Cũng chính vì vậy sau ngày làm việc hôm nay,Hắn sẽ giành thời gian ở trong Hạp cốc nhiều hơn, dự định Tu luyện đến quá nửa đêm mới về. Lối vào hạp cốc có tảng đá khá lớn chắn giữa đường như một người bảo vệ cố ngăn người ngoài tiến vào vậy. Làm lối đi trở nên chật hẹp,Lúc trước Tiểu Thất và mọi người không để ý, giờ đây ở một mình hắn lại có ý nghĩ: Nếu có thể chuyển nó sang nơi khác thì hay biết mấy. Xem kích thước này cũng phải đến mấy trăm cân dựa vào lực lượng nhục thể có chút khó khăn. Nhưng đây chẳng phải là điều hắn muốn sao. Một thứ thật nặng để luyện tập. Nghĩ vậy hắn bắt đầu ra sức đẩy hòn đá, Tuy hắn làm rất nhiều cách, dùng lực chân, vai các gân nổi lên … đủ kiểu. Hòn đá vẫn cứng đầu đứng im không chịu nhúc nhích. Xem ra cần tốn nhiều thời gian cho hòn đá này đây. Không thể trong thời gian ngắn mà làm được. Nhưng nếu thành công, hắn chắc chắn là người có lực lượng nhục thể lớn nhất Bạch Thành. Tiểu Thất hạ quyết tâm phải đánh bại hòn đá này. Quay lại Thác nước tu luyện Tâm pháp hắn cảm nhận được sự phục hồi của bản thân một cách rõ ràng. Các bó cơ đau nhức lúc nãy dùng sức đẩy hòn đá như được tái sinh, làm mất cảm giác đau. Cứ duy trì thêm lúc nữa chắc chắn khôi phục lại hoàn toàn.

Chợt nghe thấy giọng ai đó hát xung quanh đây, Hình như là nữ nhân, lúc này trời đã tối không nom rõ mặt. chỉ thấy bóng người đang tiến về phía thác nước. Tiếng hát nhẹ nhàng, nghe qua ca từ giống như một người nữ nhân đang thổ lộ tình cảm với một ai đó. Nhưng người kia lại từ chối tình cảm,vứt bỏ hồng trần mà bước đi theo con đường tu luyện đại đạo. Nữ nhân này cũng vì vậy mà từ bỏ cuộc sống. Nghe cái kết nhạt nhẽo như vậy Tiểu Thất bất giác cảm thán:

-Sao lại có người ngu ngốc như vậy. Sao lại chết vì một người không quan tâm đến mình chứ!

– Người đó còn quan trọng hơn tính mạng bản thân mình. Sống thiếu người, thế gian này còn gì để lưu luyến.

-Trong mắt nữ nhân người đó là cả thế gian. Trong mắt Nam nhân đại đạo chính là thế gian. Như vậy đã không chung đường. Đến với nhau nào có ý nghĩa?

-Chàng theo đuổi đại đạo, ta nguyện ý theo sau, chúng ta chẳng phải đi cùng một đường sao?

– Con đường đại đạo gian nan trắc trở, Tầm nhìn chỉ hướng về nam nhân, nào nghĩ đến những chướng ngại vật trên đường. rồi khoảnh cách người sẽ xa dần mãi mãi không thể nào đuổi kịp.

Nữ nhân thở dài, mặt hướng thiên không, lặp lại lời nói.

-Không chung đường. Là ý như vậy sao?

Hai người đối đáp một hồi, không nhìn thấy nhau nhưng lại có thể trò chuyện như bằng hữu tri âm. Như giải tỏa được khúc mắc trong lòng, Nữ nhân lên tiếng.

-Là ai ở trong bóng tối. Liệu..có thể ra gặp mặt?

-Ta đang tu luyện, xin thứ lỗi. không biết ở đây lại có người lui tới.

Nữ nhân vẫn ngồi chải tóc, dường như không quá quan tâm.

-Thì ra là tu luyện giả, là ta quấy rầy rồi, có điều tối nào ta cũng đến đây vậy mà không biết ở đây có người

Người này hôm nào cũng đến vào giờ này. xem ra mình mới là người làm phiền.

-Ta cũng mới đến, Thấy thiên địa thích hợp cho việc tu luyện. Nên cố ý ở lại.

Nữ nhân khẽ nhíu mày có chút khó hiểu

-Tu luyện vào thời điểm muộn như thế này ư? Không biết người tu luyện công pháp gì?

Ngẫm nữ nhân này cũng là tu luyện giả nói chuyện với người lạ mà vẫn rất tự nhiên.Tiểu Thất thấy cho đối phương biết cũng không sao. Dù sao trời tối cũng không nom thấy mặt.

-Ta chỉ mới bắt đầu bước chân vào tu luyện. Tâm pháp mà ta luyện là Thủy Mặc Tâm Pháp.

Nghe vậy nữ nhân cũng thầm đoán được hắn không phải con cháu thế gia. Không ai lại luyện Tâm Pháp phổ thông ở một địa phương như thế này.

-Nghe ngươi đàm đạo thì có vẻ hay nhưng hóa ra chỉ là một kẻ mới tu luyện. Ta thấy ngươi không nên đến đây vào giờ này nữa. Tu luyện Tâm pháp nên luyện vào ban ngày, lúc dương khi đang thịnh. Ngươi lại ngâm mình trong nước lạnh tu luyện vào ban đêm. Hàn khí rất dễ xâm nhập vào cơ thể làm tổn hại kinh mạch. Cả đời đừng mong luyện tới võ giả.

Nghe thấy vậy có chút đạo lý. Nữ nhân này đang có ý nhắc nhở hắn.

-Cảm ơn, đã chỉ giáo. Xin hỏi quý tính đại danh.?

– Người thân,bằng hữu gọi ta là Mộng Lăng. Người lạ gọi ta là Lăng Mộng? ngươi muốn xưng hô thế nào tuỳ ngươi.

Thì ra là tinh anh của Lăng gia trở về chuẩn bị cho Bạch Thành Luận Võ Hội. Tranh thủ hỏi về thế giới bên ngoài Bạch Thành mới được.

-Thì ra là Tinh anh đệ tử Lăng gia. Lăng tiêu thư. Sao người lại một mình ra ngoài Bạch Thành tu luyện?

Nghe Tiểu Thất gọi mình bằng tiểu thư. Chẳng khác gì cách gọi của một hạ nhân. vậy mà mới hồi nãy còn đàm đạo với gã như bằng hữu tri âm, giờ nghĩ lại có chút không được thoải mái. Tuy không biết được thân phận nhưng nàng vẫn lời hắn khách khi một chút.

-Bạch Thành không đáp ứng được đệ tử tinh anh như chúng ta tu luyện, hầu hết đệ tử tinh anh đều đi ra ngoại thành chiến đấu với yêu thú, rèn luyện bản lĩnh.

Tiểu thất nghe vậy có chút không đúng.

-Hồi nãy tiểu thư nói ngày nào cũng tới đây?.. Ta nhớ thì 10 dặm xung quanh Bạch Thành làm gì có yêu thú. Tiểu thư không đi tu luyện sao?

Ngừng một chút Mộng Lăng mới trả lời. Như đang nhớ lại đoạn ký ức đó.

-Thực ra bản thân ta cũng không có thích làm tu luyện giả. Chỉ vì người đó.. nên ta mới điên cuồng tu luyện, sau bao lần khổ cực ta cũng vươn lên trở thành một trong những thiên tài phong vân trong Bạch Thành. Ta và hắn cùng nhau ra ngoại thành tu luyện. Quãng thời gian cùng hắn chiến đấu với yêu thú là kỷ niệm đẹp nhất mà chúng ta từng có. Sau lần trở về đó thì chúng ta có thể bàn chuyện kết hôn với nhau. Không ngờ một ngày kia đang chiến đấu với yêu thú, vô tình gặp 2 vị lão giả, Người của Cửu Huyền Môn, chỉ phẩy tay một cái đã hạ đám yêu thú. Hai lão thấy thiên phú của hắn không tệ có ý thu nhận về tông môn làm đệ tử,tương lai có cơ hội tu luyện đến đỉnh cao của giới tu luyện. Còn ta thì thiên phú không bằng, nên không nhận. Đứng giữa hai lựa chọn, hoặc vào tông môn, hoặc cùng ta về Bạch Thành. Hắn đã chọn đi vào tông môn để lại ta một mình trong rừng núi.

Sau ngày hôm đấy, ta không còn hứng thú tu luyện nữa trở về nơi ta và hắn lần đầu gặp nhau…Ngươi thấy hòn đá chắn ngang ngoài Cốc chứ. Là ta và hắn hợp sức đặt nó ở đấy, như một minh chứng cho tình cảm chúng ta dành cho nhau.

-Lăng tiểu thư có hận người đó không?

Như đang khơi lại chuyện quá khứ. Một giọt nước mắt vô tình rơi xuống mặt nước.

-Ta hận! ta hận người đó. Nhưng ta hận chỉnh bản thân mình hơn. Nếu lúc sinh ra ta có thiên phú tốt có lẽ đã cùng hắn đi vào tông môn.

-Sao người không tiếp tục tu luyện biết đâu, người đó sẽ trở lại Bạch Thành một ngày nào đó. Khi ấy hai người có thể tái hợp rồi.

Nghe vậy, Mộng Lăng khẽ cười một nụ cười chua xót.

-Có lẽ ngươi chưa biết được khả năng tu luyện khủng bố cua Tông môn. Họ tu luyện khí là chính. Không còn tu luyện thể chất như chúng ta nữa. Sức chiến đấu của họ ở một cấp độ hoàn toàn khác. Nếu hắn có một ngày trở về thật, khoảng cách của chúng ta không biết đã chênh lệch bao nhiêu.

– Thiên phú tốt hay không tốt thì vẫn có thể luyện đến đại đạo, Nó chỉ quyết định con người đến đích sớm hay muộn thôi. Quan trọng vẫn là Tâm có vững hay là không? Có thiên phú mà tâm không vững thì cũng bỏ. Không có thiên phú có tâm vững vẫn có thể chạm tới đại đạo.

Như ngộ ra điều gì đó. Mộng Lăng nức nở một hồi rồi bỏ đi.

Sau đó không lâu Tiểu Thất cũng trở về Hắc Hổ Phủ.