Chương 13

Mạnh Vũ giật mình, cô mới nhận ra mình đã nói gì và hối hận vô cùng, nhưng lời đã từ miệng ra không thể lấy lại được.

Mạnh Vũ nhìn kích thước khổng lồ của chiếc giường, cô không dám tưởng tượng mình ngủ trên đó với anh Sở sẽ như thế nào. Cô cảm thấy mặt mình hơi nóng, để che giấu sự ngượng ngùng, cô mỉm cười giả vờ bình tĩnh, “Đúng là vợ chồng thì nên ngủ cùng nhau.”

Mạnh Vũ đi đến bàn trang điểm, nơi đó có một chiếc hộp nhỏ đựng đồ dùng cá nhân của cô, vốn dĩ cô đến dọn dẹp đồ đạc để che giấu sự ngượng ngùng, nhưng khi mở hộp ra, cô sững sờ khi nhìn thấy một chồng ảnh chất trong hộp.

Đó là ảnh của cô và Tiêu Tề chụp chung.

Đương nhiên Sở Tu Cẩn cũng nhìn thấy, anh hỏi cô: “Em định xử lý thế nào?”

Mạnh Vũ đem đống ảnh đặt lên bàn trang điểm, “Đồ vô dụng, cứ vứt đi.”

Lúc này, có người gõ cửa, hai người quay đầu lại thì thấy cửa chưa đóng, nhưng lại thấy một người giúp việc đứng đó, cung kính nói: “Phu nhân, thảm đã đến rồi, cô có thể qua đó xem màu.”

Trước khi Mạnh Vũ kịp phản ứng, Sở Tu Cẩn ở bên cạnh đã nói với cô: “Em qua xem chút đi.”

“…”

Lúc này Mạnh Vũ mới nhận ra phu nhân mà người giúp việc vừa gọi chính là mình.

Đúng vậy, bây giờ cô chính là vợ hợp pháp của Sở Tu Cẩn, là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

Mạnh Vũ có chút ngượng ngùng, lúc người giúp việc đi ra ngoài, sau khi xem thảm, cô lại đi vào, muốn vứt bỏ những bức ảnh đó, nhưng lại phát hiện chồng ảnh đã mất. Mạnh Vũ nghĩ rằng Sở Tu Cẩn vẫn còn ở trong phòng trước khi cô rời đi, cô muốn hỏi có phải anh đã giúp cô xử lý nó rồi không.

Sở Tu Cẩn đang ở trong phòng làm việc, cô tìm được thì gõ cửa phòng, bên trong có tiếng đáp. Cô đẩy cửa vào, anh đang ngồi sau chiếc bàn lớn trong phòng làm việc, khi cô bước vào, thì anh hỏi: “Có chuyện gì? Không hài lòng thảm sao?”

“Không phải, thảm rất đẹp, tôi đến đây để hỏi anh xem anh có nhìn thấy những bức ảnh đó của tôi không?”

“Tôi nhờ người giúp việc dọn dẹp đồ của cô rồi, không phải cô nói muốn vứt mấy bức ảnh kia đi sao?”

“Đúng rồi, tôi chỉ hỏi chút thôi, vứt là được rồi. Mấy ngày nữa là hôn lễ, tôi về chuẩn bị trước.”

“Được rồi, Na Na sẽ được cô về, đi đường cẩn thận.”

Mạnh Vũ chuẩn bị đóng cửa lại, vô tình lướt qua góc một bức ảnh vụn dưới bàn làm việc, Mạnh Vũ có chút khó hiểu, nhưng cô không nghĩ nhiều, cúi đầu đóng cửa lại.

Không nhất định là góc ảnh, chỉ là trông giống vậy thôi, cho dù là góc ảnh, cũng không nhất định là của cô, hơn nữa, Sở Tu Cẩn giữ ảnh của cô làm gì?

Mạnh Vũ không nghĩ nhiều, ngày mai là hôn lễ của cô với Sở Tu Cẩn, cô phải chuẩn bị thật tốt.

Đêm đó, Uông Thục Viện đến phòng làm việc để tìm Uông Vệ Quốc.

Uông Vệ Quốc không ngờ Uông Thục Viện lại tìm đến ông, Uông Thục Viện mất mẹ khi cô tám tuổi, ba con hai người cũng không thân thiết lắm, sau này ông kết hôn với Tề Mi, có Tề Mi làm trung gian ở giữa, tình hình của hai ba con cũng tốt hơn. Mặc dù nói con gái là áo bông nhỏ của ba, nhưng Uông Thục Viện và Uông Vệ Quốc không có tiếng nói chung, hai người thường không giao tiếp nhiều.

Vương Thục Uyển tới tìm ông, Uông Vệ Quốc đương nhiên vui vẻ, vội vàng hỏi: “Viện Viện, tìm ba có việc gì không?”

“Cuộc hôn nhân giữa Mạnh Vũ và Sở Tu Cẩn thật sự quyết định như vậy sao?”

“Viện Viện có ý gì, không phải đã quyết định chuyện này rồi sao?”

Uông Thục Viện vuốt tóc cô, cúi đầu che giấu sự khó chịu trong mắt.

Có lẽ Uông Vệ Quốc đã đoán được ý đồ của cô, ông ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ con đổi ý sao?”

Uông Thục Viện đi đến bên cửa sổ, khoanh tay lại, cô quay lưng lại với Uông Vệ Quốc nói: “Dù sao  con gả cho Sở Tu Cẩn còn hơn là để cho Mạnh Vũ  gả cho Sở Tu Cẩn. Dù gì con cũng là con gái của ba, con gả cho Sở Tu Cẩn thì mới có thể giúp được cho ba.”

“Con nói không sai, nhưng không phải trước đó con không muốn gả sao?”

Uông Thục Viện không lên tiếng.

Đúng là ngay từ đầu cô không muốn kết hôn, bởi vì cô nghĩ rằng Sở Tu Cẩn giống như lời đồn, cô không thể kết hôn với một người nửa tàn phế, chỉ cao 1 mét 67, còn xấu xí nữa, dù anh ta có quyền thế cỡ nào cô cũng không muốn gả.

Chỉ là, ai biết được Sở Tu Cẩn không giống với lời đồn, dù là ngoại hình hay dáng người cũng đều xuất sắc. Lại có thêm thủ đoạn mà con nắm được chức vụ cao, kiểu người này chính là loại đàn ông hiếm có khó tìm. Cô từ chối không chịu kết hôn chính là vì chờ người đàn ông như vậy xuất hiện, chỉ có người đàn ông như anh ta mới có thể xứng với cô.

Uông Thục Viện lại nói: “Đổi lại đi, người trước đó anh ta muốn lấy là con mà.”

Uông Vệ Quốc nặng nề thở dài: “Mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy? Con không biết đó thôi, không phải lần đó Mạnh Vũ có đi gặp Sở Tu Cẩn một lần sao? Hôm sau, ba có gặp lại thư ký của Sở Tu Cần, anh ta cố ý nói bóng gió với ba một phen, đại ý là nếu chúng ta đổi cô dâu lần nữa, anh Sở sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy, nếu đổi nữa thì đừng trách anh ta không khách khí. Trước đây, chúng ta đổi người là do chúng ta đuối lý trước, nếu lần này đổi nữa, nói không chừng ba không thể ở thành phố Yên nổi nữa.”

Lúc này Uông Thục Viện quay sang nhìn ông, vẻ mặt Uông Vệ Quốc dường như không phải đang lừa co. Cô không ngờ Sở Tu Cẩn lại phái người đến cảnh cáo ba cô, ban đầu cô còn tưởng rằng người này không coi trọng hôn nhân như vậy, nếu không lúc đó anh ta không dễ dàng chấp nhận chuyện họ cô thành Mạnh Vũ như vậy, cô cho là anh ta cưới ai cũng như nhau thôi.

Do đó cô cảm thấy nếu thay thế cô dâu bằng mình cũng không phải là điều không thể, hơn nữa người mà anh ta muốn cưới ban đầu chính là cô mà.

Nhưng…

Hơn nữa, còn sau khi gặp Mạnh Vũ, còn cho người đến cảnh cáo ba cô nữa.

Chẳng lẽ Sở Tu Cẩn vừa gặp cô ta đã bị mê hoặc rồi sao? Nhưng cô cũng cảm thấy khá kỳ lạ, chẳng phải Sở Tu Cẩn có thủ đoạn rất lợi hại, con người rất khôn khéo sao? Anh không giống người dễ bị nhan sắc mê hoặc.

Hay là đàn ông cũng đều như nhau thôi, chỉ thích nhìn mặt?

“Chỗ Sở Tu Cẩn con đừng nghĩ đến nữa, sau này, ba sẽ giúp con tìm một người chồng như ý.”

Uông Thục Viện cau mày, tùy ý đáp: “Con không làm phiền ba nữa.”

Cô đi ra khỏi phòng làm việc của Uông Vệ Quốc, đưa tay kéo cửa, khóe miệng chậm rãi hiện lên nụ cười lạnh.

Lần này Mạnh Vũ có được món lợi rồi, nhưng phu nhân nhà giàu cũng không dễ làm, kiểu thùng rỗng kêu to như cô ta sớm muộn gì cũng khiến người ta chê cười.

Đến lúc đó, cô ta sẽ bị nhà họ Hạ đuổi ra khỏi cửa, để xem lúc đó cô ta để mặt mũi ở đâu.

Bệnh tình của Ngải Thanh cứ tái đi tái lại, ngày nào Tiêu Tề cũng phải chạy đến bệnh viện để chăm sóc cô, anh đi cùng Ngải Thanh đến bên giường trông coi cô truyền dịch vào ban đêm, lúc này, điện thoại của anh reo lên, là Triển Tuần gọi tới.

Triển Tuần là một phó chủ tịch khác của Bàng Đại Lĩnh Hàng, chủ yếu phụ trách thị trường nước ngoài.

“Tiêu Tề, A Nhiễm giao số liệu và đánh giá cho tôi, cậu cũng biết mấy năm rồi tôi không đụng tới máy tính rồi, có nhiều thứ không quen, khi nào cậu quay về xem giúp tôi được?”

“Gần đây tôi bận quá nên không có tinh lực để làm, không phải tôi đã nhờ A Nhiễm giúp tôi rồi sao, gần đây cậu ta có chuyện gì à?”

“Cậu ta phải đi tham gia hôn lễ, hai ngày nay đều không rảnh.”

“Hôn lễ?”

Anh thuận miệng hỏi, “Hôn lễ của ai?”

“Hình như là hôn lễ của chú nhỏ của cô Hàn.”

“…”

Tiêu Tề cứng đờ toàn thân, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng: “Có phải là đám cưới của chủ tịch Bắc Việt không?”

“Hình như là như vậy.”

Tiêu Tề cầm điện thoại hồi lâu không trả lời, những gì Triển Tuần nói ở bên kia anh không còn nghe được nữa.

“Khi nào diễn ra hôn lễ?”

Anh hỏi.

“Làm sao vậy?”

Dường như Triển Tuần bị giọng điệu của anh hù dọa, “Tôi nghe nói là ngày mai.”

Ngày mai…Tiêu Tề cúp điện thoại, anh cảm thấy căn phòng đột nhiên lạnh hơn, không, hẳn là trong chớp mắt, anh giống như đã bị đưa vào hầm băng, xung quanh lạnh đến tận xương tủy, lạnh đến mức đau đớn khắp người.

Thấy vậy, Ngải Thanh hỏi: “Cậu bị sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

“Mạnh Vũ sắp kết hôn, vào ngày mai.”

Anh vô thức nói.

Ngày mai, ngày mai…Không phải ba tháng sau sao? Tại sao đột nhiên lại làm sớm như vậy?

Không! Không được! anh phải đi gặp cô, anh phải hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.

Thấy anh nhanh chóng đi ra, Ngải Thanh vội vàng ngăn lại, “Cậu đi đâu vậy?”

Có lẽ nói quá nhanh, cô ôm ngực ho dữ dội, ho đến nỗi dường như ho nổ cả phổi.

Tuy nhiên, dường như Tiêu Tề đã mất hồn, anh không thể nghe thấy những gì cô ta nói, anh không nhìn thấy nỗi đau, thậm chí anh còn không nhìn lại, chạy ra khỏi phòng bệnh. Lúc này, trong đầu anh chỉ có một chuyện, anh muốn gặp Mạnh Vũ, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô.

Anh đi thẳng đến sân bay, nhưng vé gần nhất đã hết, chỉ có một chuyến bay lúc 3 giờ sáng. 3 giờ bay đến 5 giờ rưỡi mới đến thành phố Yên, sau đó đến nhà họ Uông là đã đến 6 giỡ rưỡi.

Vốn dĩ trong lòng anh rất nghi ngờ, nhưng khi đến cửa nhà họ Uông, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt của nhà họ Uông, anh thật sự nhận ra, họ đã tổ chức hôn lễ trước hạn, Mạnh Vũ sắp kết hôn, cô sẽ kết hôn với người đàn ông khác.

Sáng sớm Mạnh Vũ dậy trang điểm và mặc váy cưới, cô chuẩn bị khởi hành đến giáo đường, nhưng sau khi sửa soạn xong thì vẫn còn sớm, vì vậy cô ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Tề Mi đi vào bảo chuyên gia trang điểm và thư ký mà Sở Tu Cẩn đã sắp xếp cho cô đi ra ngoài trước, bà có chuyện muốn nói với Mạnh Vũ. Mọi người đều hiểu cảm giác người mẹ tiễn con đi kết hôn, cũng không nói gì, sau khi đi ra ngoài thì hai người đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

Tề Mi ngồi xổm bên cạnh Mạnh Vũ, nắm tay cô đặt trên đầu gối, đỏ mắt nói với cô: “Nữu Nữu trưởng thành rồi, hôm nay đã kết hôn rồi.”

Mọi người nói khi con gái họ kết hôn, cô sẽ khóc để bày tỏ sự không đành rời xa nhà mẹ đẻ, nhưng Mạnh Vũ vẫn vô cảm nhìn Tề Mi, xin thứ lỗi là cô không khóc nổi.

“Mẹ biết mấy năm qua đã để con chịu oan ức rồi, nhưng sau này con sẽ tốt hơn, con đã trở thành nữ chủ nhân của Bắc Việt, có chồng như Sở Tu Cẩn, từ nay về sau sẽ không ai bắt nạt con nữa.”

Mạnh Vũ vẫn không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn bà.

“Bề ngoài của anh Sở không khó coi như bên ngoài đồn đãi, không những vậy, ngoại hình cũng đẹp trai, đúng là rồng trong loài người. Cho nên mới nói Nữu Nữu đúng là may mắn, vận may sẽ luôn theo con, sau này con ở nhà họ Hạ cũng sẽ hạnh phúc.”

“Rốt cuộc là mẹ muốn nói gì?”

Có lẽ vì lời nói của Mạnh Vũ quá lạnh lùng, Tề Mi sững sờ trong chốc lát, ánh mắt tràn ngập mất mát, bà thở dài, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào tay Mạnh Vũ.

“Trong thẻ này có ba triệu, con giữ đi, đây là thứ tốt nhất mẹ có thể cho con.”

“…”

Mặc dù Uông Vệ Quốc giàu có, nhưng ông không hào phóng với mẹ con họ, mặc dù, ông cũng thường mua trang sức cho Tề Mi, nhưng Tề Mi và Mạnh Vũ cũng có tiền tiêu vặt cố định, Tề Mi có thể tiết kiệm được ba triệu, có lẽ đó là tất cả số tiền mà bà có thể tiết kiệm được từ khi  gả vảo nhà họ Uông.

“Đây là tiền mẹ tiết kiệm để dưỡng già cũng đủ, mẹ đưa con làm gì?”

“Mặc dù số tiền này không nhiều, nhưng nếu có một ngày…Mẹ chỉ nói nếu thôi, nếu có ngày con ly hôn với Sở Tu Cẩn, có ba triệu này cũng đủ để con sống nửa đời sau, đây là đường lui mẹ giữ lại cho con, con giữ đi, đừng để người ta biết, biết không?”

Mạnh Vũ nhìn chằm chằm tấm thẻ một lúc lâu rồi không lên tiếng.

Nếu thật sự hỏi cô có hận Tề Mi không, thì cô sẽ trả lời là cô hận, ba cô qua đời chưa đầy nửa năm thì bà đã dẫn theo cô gả cho người đàn ông khác. Để trở thành một bà mẹ kế tốt, bà ấy cố ý thiên vị Uông Thục Viện, mấy năm nay ở nhà họ Uông, không biết cô đã chịu bao nhiêu oan ức.

Nhưng vào lúc này, cô nhìn tấm thẻ, cảm giác mũi mình có chút chua xót, lúc này cô thật sự cảm nhận được, cảm nhận được tình yêu của một người mẹ dành cho con gái mình.

Nhưng sau nhiều năm, mối quan hệ đã phai nhạt, thật sự chưa đến mức rơi nước mắt, quá kiểu cách.

“Hứa với mẹ, con nhất định phải sống thật tốt?”

Mạnh Vũ nắm chặt tấm thẻ mà bà đã nhét vào tay, nói: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ sống thật tốt, tốt hơn tất cả mọi người luôn.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. “

Tề Mi đang nói chuyện, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, hai người vô thức nhìn về phía cửa, thấy Tiêu Tề từ cửa xông vào, theo sau là hai người giúp việc.

Hai người giúp việc xấu hổ, không biết phải làm gì.

Mạnh Vũ nhìn thấy Tiêu Tề xông vào, thì sửng sốt “Sao anh lại đến đây?”

Có thể thấy Tiêu Tề rất gấp, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi, trông rất lo lắng, toàn thân căng thẳng. Tuy nhiên, lúc này, anh vẫn nói với cô bằng giọng rất bình tĩnh: “Anh có thể nói chuyện với em không?”

“Tôi đã nói rồi, chúng ta không còn gì để nói nữa.”

“Anh có mấy câu muốn nói với em, dù thế nào anh cũng phải nói.”

Cô không biết rốt cuộc họ còn gì để nói nữa, nhưng đến mức này thì cô cũng sẵn sàng để chấm dứt hoàn toàn với anh ta.

Cô gật đầu với anh: “Được rồi, anh nói đi.”