Richard đứng dậy, bắt tay với Lương Tập: “Vậy chúng tôi chờ tin tức tốt của cậu.”
“Được.” Lương Tập liếc nhìn tai nghe Bluetooth đeo trên tai Richard.
Theo phán đoán của anh, Richard chỉ là người chuyển lời, tựa hồ phía sau vụ án này có ẩn tình.
Thám tử có nên tò mò hay không.
Nếu bạn không biết rõ tình huống, bạn giúp người xấu làm việc xấu, về mặt pháp lý không phải là vấn đề lớn.
Tương tự như tài xế taxi chở hung thủ đi giết người, người biết là tội phạm, người không biết là nhân chứng.
Bạn càng biết nhiều, bản án càng tồi tệ và bạn càng chết nhanh hơn.
Sau khi tiễn Richard đi, Lương Tập rất phấn khích, 50.000 bảng nói lên cái gì.
Đối với Lương Tập, anh không có tham vọng cao cả, 50.000 bảng có nghĩa là anh có thể sống không làm việc trong ít nhất một hoặc hai năm.
Bạn phải tìm thứ gì.
Không có gì là khó khăn cả.
Bạn phải biết rằng người giỏi tìm đồ vật nhất, không phải là thám tử mà là kẻ trộm.
Giới thiệu qua một chút kinh nghiệm sống của Lương Tập.
Cha của Lương Tập là một ảo thuật gia, ông đã cùng đoàn xiếc đi khắp đất nước, tham gia nhiều lễ hội khác nhau.
Lương Tập đã trở thành trợ lý của cha mình khi anh mới ba tuổi.
Đáng tiếc thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, bởi vì cha của Lương Tập quanh năm không ở nhà, mẹ anh cuối cùng lựa chọn ly hôn, không lâu sau đó kết hôn với một người đàn ông rồi rời khỏi Vương quốc Anh.
Sau khi ly hôn, cha của anh rất sa sút, bắt đầu uống rượu, thức đêm.
Ông không nhận ra rằng nguyên nhân dẫn đến ly hôn là ông vắng nhà quá lâu, ông đổ lỗi cho việc ly hôn là do nghèo đói.
Vì vậy, tại một bàn rượu, một số ảo thuật gia trong đoàn xiếc đã thành lập một băng nhóm trộm cắp, tận dụng cơ hội của chuyến lưu diễn để phạm tội trên khắp đất nước.
Phương thức phạm tội này kéo dài cho đến khi Lương Tập lên sáu tuổi, vì mục tiêu trộm cắp ở tòa nhà có cấu trúc đặc biệt nên Lương Tập trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất của băng nhóm.
Để làm hài lòng cha, Lương Tập đã tập luyện chăm chỉ.
Khi Lương Tập ăn cắp thành công, anh đã nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của cha, anh cũng có được cảm giác thành tựu.
Dựa vào lợi thế là tầm vóc nhỏ bé và khả năng học hỏi nhanh, năng lực trộm cắp của Lương Tập đã có những bước phát triển vượt bậc.
Ngoài ra, mọi người đều thích anh và dạy anh tất cả các kỹ năng của họ.
Sau ba năm huấn luyện, từ sáu tuổi đến chín tuổi, Lương Tập đã trở thành một tên trộm chuyên nghiệp.
Đi dạo lâu bên bờ sông cũng sẽ có ngày bị ướt giày.
Một ngày nọ, băng nhóm trộm cắp đã bị cảnh sát ở Liverpool nhắm tới.
Khi đang trên đường chạy trốn, do ban đêm, trời thì mưa nên xe của họ đã gặp tai nạn.
Ba người chết bao gồm cả cha của anh, một người bị thương.
May mắn thay, Lương Tập thậm chí không có vết trầy xước nào.
Sau khi tên trộm bị bắt, hắn đã thú nhận mọi chuyện, tất cả tài sản của gia đình Lương Tập, bao gồm cả bất động sản, nhà cửa, đều bị tịch thu.
Lương Tập được đưa vào tổ chức phúc lợi, vì vậy anh đã đến học ở trường Bluecoat.
Bluecoat là tên của trường từ thiện.
Học sinh bên trong hầu hết đều là trẻ mồ côi, Lương Tập mới đến trường đã biểu diễn hai màn ảo thuật tuyệt vời, lập tức bị đám học sinh hư hỏng lớp trên nhắm tới.
Bọn họ ép buộc Lương Tập giúp họ ăn cắp tiền, đồ đạc.
Sau nhiều lần bị đánh đập, Lương Tập chỉ có thể khuất phục dưới bạo lực.
Sau khi sống như vậy khoảng một năm, anh cuối cùng đã gặp John trong nhà hàng, cuộc đời anh từ đó có bước ngoặt lớn.
Chú Hắc, một người bạn của cha Lương Tập từng nói, không ai trên thế giới phù hợp trộm cắp hơn anh.
Lương Tập luôn có thể tìm thấy tài sản quý giá nhất trong gia đình mục tiêu.
Từ nhỏ, anh đã thể hiện khả năng quan sát, suy luận và phán đoán của thám tử.
Anh có thể tìm thấy những chiếc két sắt được giấu kín, những cánh cửa bí mật từ việc nghe lỏm được cuộc trò chuyện của những người chủ, quan sát đồ đạc trong nhà và những chi tiết khác.
Lợi hại nhất là anh lấy chiếc vòng cổ trị giá 100.000 bảng Anh từ cổ người phụ nữ trong bức tranh sơn dầu.
Chiếc vòng cổ đã được chủ nhân bức tranh, một họa sĩ bậc thầy dòng tranh sơn dầu ngụy trang và thậm chí còn đánh lừa cả nhân viên bảo hiểm, nhưng không lừa được Lương Tập.
Vì vậy, Lương Tập tràn đầy tự tin trong việc tìm đồ, đồng thời ngưỡng mộ Richard vì đã tìm thấy anh, một thiên tài tìm đồ.
Lương Tập tất nhiên là chỉ nghĩ đùa vậy thôi.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình là thiên tài tìm đồ vật.
Nhưng Lương Tập không bao giờ nghĩ tới là Richard lại thực sự nghĩ như vậy.
Ông ta hoàn toàn không biết John, mục tiêu của ông ta chính là Lương Tập.
* * *
Năm giờ chiều, trong con hẻm đối diện Văn phòng thám tử, một người đàn ông đội mũ trùm đầu nhìn Lương Tập lái Beetle rời đi liền gọi qua bộ đàm: “Eagle, anh ta đang ở trong xe.”
“Hummingbird, đừng đi theo hắn, vượt qua hắn đi.”
“Hiểu rồi.” Hummingbird trả lời.
Trong một biệt thự lớn bên sông Thames, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn: “Lương Tập có thể tìm được đồ thật sao?”
Đối tượng tra hỏi của anh ta là một người đàn ông da đen ở độ tuổi 50.
Tay chân ông ta bị trói vào ghế bằng cà vạt, mũi mặt bầm tím, trên người đầy sẹo.
Đó là chú Hắc, đồng phạm của của cha Lương Tập hơn mười năm trước.
Chú Hắc khẳng định: “Trong số những người tôi biết, cậu ấy là người duy nhất có thể tìm thấy nó.”
Người đàn ông: “Egret?”
Nữ hacker tóc đỏ ngồi bên trái trả lời: “Hướng đi hiện tại của đối tượng là vị trí chúng ta đã cung cấp cho anh ta.”
Người đàn ông cầm ly cà phê trên bàn, đi đến bên cửa sổ kính thưởng thức phong cảnh ngoài trời, rồi chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.
Nửa giờ sau, Hummingbird gọi lại: “Eagle, tôi đã đặt một vài biển cảnh báo gần khu chung cư, trên đó có ghi thời hạn phá dỡ.”
Eagle: “Có Bảo vệ không?”
Hummingbird trả lời: “Cửa sau không rõ, ở lối vào có xe bảo vệ làm rào chắn, hai nhân viên bảo vệ đang trò chuyện.”
Eagle: “Gửi ảnh đi.”
Hummingbird: “Hiểu rồi.”
Erget: “Tôi đã nhận được các bức ảnh và đang so sánh chúng.”
Eagle cầm cà phê đi về phía chú Hắc, chú Hắc rất sợ hãi: “Ông chủ, tôi đã nói với ông tất cả những gì tôi biết, tôi không giữ bí mật gì cả.”
Eagle gật đầu, chỉ vào chú Hắc: “Ta tin ông, cho nên giữ ông lại cũng vô dụng.”
Người đàn ông trùm lên đầu chú Hắc chiếc túi nhựa mà anh ta đã chuẩn bị từ lâu.
Trong khi chú Hắc đang giãy dụa một cách tuyệt vọng, Eagle đã đi đến máy pha cà phê, pha thêm cho mình một tách.
Sau khi cà phê được pha xong, chú Hắc đã chết.
Egret báo cáo: “Eagle, danh tính của nhân viên bảo vệ đã có, đó là bảo vệ mặc đồng phục của MI5.” Có nghĩa nhân viên bảo vệ là cảnh sát hỗ trợ được phòng nhân sự tuyển dụng, không phải cảnh sát thông thường.
Hầu hết các công việc là để duy trì trật tự, cảnh sát hỗ trợ sẽ không tham gia vào các vấn đề nhạy cảm, bí mật.
Tại sao không sử dụng cảnh sát thường.
Vì tiền thuê một cảnh sát bình thường đủ để thuê ba cảnh sát hỗ trợ.
Mỗi tổ chức có một ngân sách tài chính, số tiền dư đó có thể mua thêm các thiết bị khác.
Sau khi nghe xong, Eagle có chút kinh ngạc: “MI5? Thảo nào, khó trách ngay cả Viper cũng được cử đến.
Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hummingbird đưa tin: “Lương Tập đã đến gần đó, anh ta lái xe thẳng đến trước cửa chung cư, xuống xe và thương lượng với hai nhân viên bảo vệ.”
Eagle chất vấn: “Cuộc đàm phán bằng súng?”
Hummingbird: “Không, chỉ là thương lượng miệng thôi.”
Eagle: “ahihi, tôi tìm thấy một kẻ ngốc.”
Hummingbird: “Các nhân viên bảo vệ thoạt nhìn hơi bối rối.”
Eagle: “Cái gì?”
Hummingbird: “Bảo vệ gọi điện thoại cho ai đó.”
Hummingbird: “Nhân viên bảo vệ lùi lại, làm cử chỉ cho anh ta đi vào.”
Eagle hỏi: “Mày có chắc là hắn ta không có súng không?”
Hummingbird: “Anh ta chỉ cầm điện thoại di động.”
Eagle hỏi: “Đánh bom từ điện thoại?”
Hummingbird: “Trông không giống vậy.”
Eagle hứng thú: “Có chút thú vị đấy.”.