Có vài người đang ngồi trong phòng họp của MI5 (*), màn hình lớn chiếu cảnh Lương Tập bước vào căn phòng, một người đàn ông vạm vỡ khoảng năm mươi tuổi bước nhanh vào văn phòng hỏi: “Cậu ta là ai?”
(*) MI5 là cơ quan tình báo, phản gián và đảm bảo an ninh của Vương quốc liên hiệp Anh và Bắc Ireland (nguồn: Wikipedia)
Một người trả lời: “Lương Tập, thám tử của văn phòng thám tử Rosa.”
Người đàn ông hỏi, “John?”
Người đàn ông mặc vest trả lời: “Ông chủ hiện tại của công ty thám tử là Lương Tập.”
Người đàn ông hỏi, “Cậu ta đã ở trong bao lâu?”
Người đàn ông mặc vest trả lời: “Cậu ta vào phòng 1501 đã ba phút rồi.”
Người đàn ông hỏi, “Thái Vũ sống ở phòng 1502?”
Người đàn ông mặc vest: “Đúng vậy.”
Người đàn ông đến chỗ nhân viên kỹ thuật để đọc thông tin của Lương Tập, lấy điện thoại di động ra và gọi: “John, đã lâu không gặp.”
John: “Chào, Mark.”
Mark hỏi: “Mối quan hệ giữa cậu trai trẻ tên Lương Tập và ông như thế nào?”
John hỏi: “Cậu ấy đã làm gì?”
Mark trả lời: “Chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng cậu ta đang tìm kiếm một danh sách.
Danh sách này bao gồm thông tin của những người làm trong cơ quan nhà nước, bị mua chuộc bởi một phụ nữ khủng bố tên Angela trong vài năm qua.
Một trong những người trong danh sách, đã nhờ Eagle giúp giải quyết vấn đề này.
Eagle đã tìm thấy Angela nhưng Angela tự sát bằng súng.
Eagle không tìm thấy danh sách đó tại nhà của Angela, nhưng lại nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát.
Cảnh sát nói với anh ta rằng đã bắt được một tên trộm tại nhà cô ta.”
Mark nói tiếp: “Các thám tử thuộc sở cảnh sát đã điều tra cái chết của Angela và phát hiện ra danh tính của Angela, chúng tôi đã tiếp nhận lại vụ án này.
Sau khi biết tên trộm đã bị Eagle bắt đi và xác nhận danh tính tên trộm.
Chúng tôi cũng phát hiện ra rằng tên trộm có liên hệ mật thiết với một người phụ nữ tên Thái Vũ, sau đó theo dõi điện thoại di động của cô ta.
Eagle đã thương lượng với Thái Vũ để lấy danh sách kia.
Thái Vũ đưa ra giá 500.000 bảng Anh, và Eagle nói rằng anh ta sẽ xem xét.
Khi chúng tôi chuẩn bị bí mật bắt giữ Thái Vũ, cô ta lại chết trong một tai nạn xe hơi.”
Mark: “Chúng tôi đã lục soát khu chung cư nơi Thái Vũ sống nhưng không tìm thấy gì.
Vì khu chung cư sẽ bị cho nổ trong ba ngày nữa nên chúng tôi đã cho thám tử của sở cảnh sát mai phục xung quanh, hy vọng bắt được Eagle.”
John hỏi, “Không phải Eagle đã chết sao?”
Mark trả lời: “Đúng vậy.
Nhóm này lần đầu tiên xuất hiện ở Paris vào tháng chín năm ngoái.
Tôi nghi ngờ nhóm người này đội lốt Eagle để phạm tội ở châu Âu.”
John: “Hiện giờ Lương Tập đang tìm kiếm một danh sách trong tòa chung cư?”
Mark: “Đúng vậy.”
John nói: “Đừng lo lắng, cậu ấy không phải là người xấu.”
Mark nói: “Cậu ta không phải là kẻ xấu, nhưng chắc chắn cậu ta đã bị kẻ xấu thuê.
Chúng tôi đã tìm ra danh tính của tên trộm bị Eagle bắt và phát hiện ra rằng, tên trộm này là thành viên của một nhóm trộm ảo thuật gia.
Lương Tập cũng là một thành viên trong băng nhóm.
Ông có thể giao văn phòng thám tử cho cậu ta? Vậy cậu ta hẳn là một người thân cận với ông.
Tôi nợ ông rất nhiều ân huệ, vì vậy tôi không thể không gọi cho ông để báo về chuyện này.”
Trong khi nói chuyện với John, Mark đã viết số điện thoại của John, sau đó viết tên của Lương Tập, rồi vẽ tiếp một vòng tròn.
Các nhân viên kỹ thật đã hiểu và ngay lập tức theo dõi điện thoại di động của John và Lương Tập.
John: “Tôi không nghĩ đó là vấn đề.
Cảm ơn Mark và hãy gọi cho tôi nếu bạn có thêm bất kỳ tin tức nào.”
Mark trả lời: “Được.”
Mark cúp điện thoại và hỏi, “Thế nào?”
Nhân viên kĩ thuật gật đầu, cho biết rằng hai điện thoại di động đã được theo dõi.
Mark kéo một chiếc ghế ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi.
John đã đem văn phòng thám tử để lại cho Lương Tập, điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người không phải bình thường.
Qua cuộc điện thoại Mark đề cập đến đội Eagles đã trở nên nổi tiếng chỉ trong sáu tháng qua, nhằm mục đích làm John lo lắng cho Lương Tập.
Bằng cách này, John sẽ gọi điện cho Lương Tập, thông qua giám sát, hắn có thể biết được những thông tin mà hắn chưa biết.
Đối với một con cáo già như John, Mark đã nói sự thật, giống như một người bạn thực sự tốt với John.
Nhưng John không gọi cho Lương Tập, điện thoại di động của Lương Tập cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.
* * *
Một giờ trôi qua, những người chờ đợi đều đã buồn ngủ, lúc này Eagle và Mark đồng thời nhận được tin báo, Lương Tập đã xuống lầu.
Tìm thấy cái gì đó?
Một thám tử đứng bên cạnh Mark hỏi: “Sếp, giờ làm gì tiếp?”
Mark do dự: “Để tôi suy nghĩ.” Cái bẫy này được đào cho Eagle, nếu Lương Tập bị giam giữ, Eagle sẽ không xuất hiện.
Không giam giữ Lương Tập, vạn nhất Lương Tập đã lấy được danh sách thì sao?
Một cảnh sát giả danh bảo vệ liên lạc với sở chỉ huy: “Đối tượng chuẩn bị rời đi”.
Mark cuối cùng nói: “Hãy lịch sự nhất có thể mời cậu ta về đây.”
Trong chung cư, thám tử cảnh sát lộ thân phận: “Chúng tôi là cảnh sát, xin mời đi theo chúng tôi”.
Lương Tập mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn?” Tay thám tử hỏi.
Lương Tập mỉm cười nhưng không trả lời.
Nghe vậy Mark ra mệnh lệnh: “Cậu ta ít nhiều cũng đoán được chủ thuê không phải người tốt, bị cảnh sát tới áp giải nên mới có thái độ như vậy.
Cậu ta hẳn đã tìm thấy gì đó.
Amy!”
Một người đẹp tóc vàng đứng lên: “Vâng.”
Mark nói: “Cô đến đó.”
Mỹ nhân Amy biết rõ, gật đầu: “Không vấn đề.”
* * *
“Tôi phản đối.” Trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, Lương Tập từ chối yêu cầu cởi hết đồ để khám xét.
Amy ngồi cùng Lương Tập trên ghế, nhìn Lương Tập bằng ánh mắt quyến rũ, dùng ngón trỏ tay phải chỉ lên ngực Lương Tập, nói bằng giọng câu hồn: “Để tôi lục soát được không? Mình tôi thôi.”
Mẹ kiếp! Làm thế này sao anh có thể chịu được?
Lương Tập cuối cùng đã biết sự khác biệt giữa lý thuyết và thực tế, không có gì lạ khi mọi người nói rằng, bản chất con người không thể chịu đựng được khảo nghiệm.
Lại nghĩ người phụ nữ tên Amy mặc chiếc váy cúp ngực này là vì anh, lường trước vấn đề anh sẽ phản đối khi cô đưa ra yêu cầu cởi đồ khám xét.
Nhưng Lương Tập hiện tại không muốn phản đối.
Tại sao phải phản đối?
Đôi mắt đẹp của Amy nhẹ nhàng chuyển động, quyến rũ, cô đứng dậy, nắm tay dẫn Lương Tập đi.
Lương Tập muốn đấu tranh, nhưng cơ thể anh lại rất thành thật, vì vậy anh để Amy kéo vào phòng một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, Lương Tập vẫn có suy nghĩ rõ ràng, anh không chống cự người đẹp trợ giúp cởi quần áo, nhưng đã xác định rằng nhóm người này không phải là cảnh sát, mà là đặc vụ, chỉ có đặc vụ mới làm điều này.
Suy luận lại: Richard và đồng bọn của ông ta không phải những người mình có thể chọc vào.
Năm phút sau, Amy thất vọng bước ra khỏi phòng, lắc đầu với một thám tử, cô không tìm thấy bất kỳ món đồ nào.
Sau khi mặc xong quần áo, Lương Tập cũng từ trong phòng đi ra hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?”
Mark nói: “Hãy để cậu ta đi.”
Vị thám tử truyền đạt: “Cậu có thể đi rồi.”
* * *
Chiếc Beetle được cảnh sát lái đến cổng đồn, Lương Tập lấy lại chìa khóa xe, điện thoại di động và các vật dụng cá nhân khác rồi lên xe.
Trong thời gian này, cảnh sát đã tiến hành khám xét toàn diện chiếc xe và đồ đạc cá nhân của Lương Tập, nhưng không tìm thấy gì.
Mark cho rằng có hai khả năng, khả năng thứ nhất là Lương Tập không tìm thấy gì cả.
Khả năng thứ hai là Lương Tập đã tìm thấy thứ gì đó, nhưng không lấy nó đi.
Đã chín giờ tối, Lương Tập lái xe trở lại dưới lầu văn phòng thám tử, anh không lên lầu mà vào quán cà phê.
Lúc này trong quán cà phê chỉ có khoảng hơn chục người.
Lương Tập gọi một tách trà và bánh, rồi tìm một góc ngồi xuống.
Sau khi trò chuyện một lúc với người phục vụ quen thuộc, Lương Tập uống trà, rồi bấm số trên danh thiếp.
Eagle bắt máy, dừng vài giây rồi trầm giọng nói: “Alô.”
Lương Tập nói: “Tôi đã lấy được đồ, hiện đang ở quán cà phê, hãy mang tiền đến đây.”
Eagle nói: “Tôi hiện đang ở Oxford, chúng ta có thể giao dịch vào ngày mai không?”
Lương Tập: “Tôi muốn lấy tiền vào tối nay.”
Eagle: “Một tay trả tiền, một tay giao hàng.” Cậu ta nghĩ mình ngu hay sao? Tôi chưa nhận được hàng, nhưng tôi đã mất 50.000 bảng cho cậu, sau này mặt mũi đâu để tôi làm việc nữa?
Lương Tập: “Không quan trọng anh nhận hàng khi nào và bằng cách nào.
Tôi phải nhận được khoản thanh toán của mình trong vòng một giờ.”
Eagle: “Một trăm nghìn bảng, ngày mai tôi đưa cho cậu một trăm nghìn bảng.”
Lương Tập trả lời: “Nếu anh có 100.000 bảng, tất nhiên có thể giao dịch vào ngày mai.
Nhưng tôi là một thám tử có lương tâm.
Nếu tôi nói 50.000 bảng, tôi sẽ chỉ chấp nhận 50.000 bảng.
Vì vậy, không phải ngày mai, mà là ngay bây giờ.”.