Chương 18: Phiên Dịch

Rẽ phải khoảng mười mét, đến trước cổng sắt lớn của xưởng in, ô tô vừa đến thì cổng sắt cũng kịp thời mở ra.

Lương Tập lái ô tô trực tiếp đi vào trong xưởng.
Lưu Chân nói Lương Tập hãy tấp xe vào lề rồi dừng lại, hai người xuống xe, Lương Tập nhìn xung quanh thì đây là một trụ sở làm việc không phải xưởng sản xuất nào cả.

Ở giữa xưởng là một phòng họp mở, một cô gái tóc ngắn đang vận hành máy tính, xung quanh cô ấy đặt đủ loại thiết bị điện tử.

Cảnh sát tụ tập từng đôi một đứng rải rác hai bên, nhỏ giọng nói chuyện, bọn họ mặc áo chống đạn cùng quần chiến thuật, bên hông đeo súng lục, trên bàn bày mũ sắt, súng trường, súng săn, đủ các loại vũ khí.
Lưu Chân nói: “Cậu tự tìm chỗ ngồi đi, trong tủ lạnh có nước, cậu cứ tự nhiên.” Lưu Chân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lương Tập thầm nghĩ, không hổ là phiên dịch lão làng từng qua bao trận mạc nên mới bình tĩnh đến vậy.

Rồi chẳng khách sáo gì nữa mà đi lo chuyện của mình.
“Được.”
Lương Tập dùng kỹ năng thám tử của mình để xác định những ai đang ở trong phòng.

Về phương diện trang bị, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn của MI5, nhưng trang bị cao hơn so với cảnh sát thông thường.

Ngoại trừ cô gái với mái tóc ngắn là nhân viên kĩ thuật, những người khác đều mặc áo chống đạn, đem theo vũ khí.

Do đó, Lương Tập phán đoán rằng họ là SFO.

Đội chống khủng bố hoặc cảnh sát đặc nhiệm hải quan.
Cảnh sát làm công việc giữ hiện trường thông thường gọi là AFO.

SFO là cảnh sát tấn công chuyên nghiệp, thường được dùng để giải quyết các trường hợp rủi ro cao, như những vụ bắt giữ con tin hoặc chống khủng bố.

Không giống như cảnh sát đặc nhiệm, SFO còn nhận phá án, điều tra, lập kế hoạch và các chức năng khác, đây là một nhóm vũ trang độc lập và mạnh mẽ.

CTSFO có nguồn gốc từ SFO, tương đương với Hiến binh quốc gia Pháp, là đơn vị chiến đấu cấp cao nhất của cảnh sát.

Ở Anh, chỉ MI5 và MI6 có thể chỉ huy đội CTSFO.
Một người đàn ông cầm áo chống đạn đi tới, ra lệnh cho Lương Tập “Cởi áo khoác ra và giơ tay lên.”
Trước khi Lương Tập kịp định thần lại, áo chống đạn đã được mặc vào, sau đó người đàn ông rời đi.
Xin chào! Anh gì đó ơi, anh có nhầm không? Lương theo giờ của tôi là tám mươi bảng chứ không phải tám trăm bảng, mặc áo chống đạn không liên quan đến công việc của tôi.

Mặc áo chống đạn đồng nghĩa với việc có khả năng bị bắn, bất kể xác suất lớn hay nhỏ, Lương Tập đều không muốn.
Một bên đèn bật sáng, một bên tối om, Lương Tập vẫn chưa thích nghi với hoàn cảnh này.

Anh bèn nói chuyện với cảnh sát gần nhất: “Cho tôi hỏi thanh tra Lưu Chân ở đâu?”
“Cậu ngồi xuống trước đi.” Đối phương không thèm nhìn Lương Tập, tiếp tục ngậm điếu xì gà, tay vẫn lau súng.
May mắn thay, Lưu Chân quay lại sớm, dẫn Lương Tập đến một khu vực sáng sủa.

Hai người đàn ông đang đứng cạnh bàn, trên lưng đeo súng trường.

Lưu Chân giới thiệu: “Baker, Owen.”
Bắt tay với hai người, Lương Tập cảm thấy tay mình có hơi đau.

Lưu Chân bắt đầu giải thích công việc của Lương Tập.

Gần đây họ đã bí mật bắt giữ một tên tội phạm buôn bán ma túy.

Tên này khai rằng sáng sớm ngày mai sẽ có một cuộc giao dịch, địa điểm giao dịch là một nhà kho trống, tại bến tàu chứa than bên vịnh sông Thames, hắn nói có thể cùng Lưu Chân đến địa điểm giao dịch.

Nhưng Lưu Chân không tin vào bọn tội phạm này.
Lưu Chân nói tiếp: “Hắn ta tên Vương Song.

Vì tắc đường nên cảnh sát đã kiểm tra xe của hắn, tình cờ tìm thấy rất nhiều ma túy dưới đệm ghế sau.

Chúng tôi không biết thông tin chi tiết về Vương Song, chỉ biết hắn là người Hungary gốc Hoa.

Tôi không chắc liệu đối tác trong giao dịch này có phải người gốc Hoa hay không, lo lắng rằng Vương Song sẽ giao tiếp tiếng địa phương Trung Quốc với chúng.

Có đủ loại khả năng có thể xảy ra, chúng tôi khi bày mưu tác chiến đều phải cân nhắc mọi thứ, cho nên cần phiên dịch giám sát lần giao dịch này.”
Lương Tập có chút muốn khóc, đã thấy có gì đó không ổn rồi.

Vì đã có một Lưu Chân thông thạo tiếng Trung như vậy, tại sao cần phiên dịch viên? Lương Tập nói dối hiểu tiếng địa phương hay bất cứ thứ gì, chỉ để kiếm tiền thôi.
Lương Tập bình tĩnh lại nói: “Tiếng địa phương nào?” Nếu là tiếng Phúc Kiến hoặc tiếng Quảng Đông thì vẫn có thể được.

Cha của Lương Tập thích nghe, hát các bài hát tiếng Phúc Kiến và tiếng Quảng Đông, ít nhiều anh biết một vài từ.

Hơn nữa, một số từ rất gần với tiếng Trung nên có thể đoán được.

Nhưng nếu đó là tiếng Triều Châu, tiếng Hẹ, thì còn không bằng lượng từ vựng tiếng Nhật của anh.
Lưu Chân lắc đầu: “Tôi không biết, đây chỉ là phương án dự phòng.

Cậu đi theo Baker, Baker sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn của cậu.

Nhiệm vụ của cậu là lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn chúng và thông báo cho Baker nếu phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Phòng ngừa đánh rắn động cỏ tiếp viện của chúng ta phải một đến hai phút sau mới có thể đến hiện trường.”
Lương Tập: “Tốt hơn là nên có hình ảnh, vì nhiều khi không chỉ có giao tiếp bằng giọng nói mà còn có cả cử chỉ cụ thể.” Không có cách nào rồi, anh chỉ có thể sử dụng khả năng thám tử của mình để bù đắp cho lời nói dối.
Lưu Chân trả lời: “Cậu có thể trực tiếp xem quá trình giao dịch.”
Lương Tập sửng sốt: “Cô sẽ không để tôi đi giao dịch đấy chứ?”
Lưu Chân nói: “Tất nhiên là không.

Tội phạm ma tuý hiện nay ngày càng tinh vi hơn, chúng sẽ sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu trong các giao dịch.

Cậu và Baker sẽ lẻn vào nhà kho trước, chúng tôi đã chọn địa điểm rồi.

Cậu có thể nhìn thấy cuộc giao dịch trên tầng hai của nhà kho.

Trong suốt quá trình giao dịch, Baker mang theo một chiếc điện thoại vệ tinh để liên lạc với chúng tôi, điện thoại vệ tinh sẽ không bị nhiễu bởi bất kì thiết bị gây nhiễu nào.”
Mục đích của thiết bị gây nhiễu tín hiệu mà bọn tội phạm ma tuý mang theo là để ngăn chặn cảnh sát chìm.

Bạn không thể dùng điện thoại, không thể sử dụng radio thì hình ảnh và âm thanh không thể truyền đi được.

Do đó, thế giới bên ngoài không thể biết tiến trình giao dịch, điều này mang lại sự đảm bảo an ninh nhất định cho các giao dịch bất hợp pháp.

Điện thoại vệ tinh hoạt động trong nhiều dải tần số, từ 300 MHz đến 3G MHz, khiến chúng gần như không thể bị nhiễu hay bị chặn.

Ngoài nhóm Baker và Lương Tập, Lưu Chân dẫn theo một nhóm người phục kích gần đó.

Owen và một sĩ quan cảnh sát đóng vai đồng bọn của Vương Song để giao dịch với bên kia.

Ban đầu, trong kế hoạch không có nhóm Baker và Lương Tập, nhưng Lưu Chân tạm thời bổ sung để ngăn Vương Song giở trò.
Sau khi giới thiệu kế hoạch, Lưu Chân áy náy nói: “Thời gian quá gấp, chúng tôi không thể xác nhận tiếng địa phương mà bên kia có thể thông thạo, nên không thể tìm được người phiên dịch phù hợp.

Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ.”
Có nên thành thật với Lưu Chân, hãy nói anh không thể phiên dịch tiếng địa phương.

Nhưng nghĩ cũng không nên nói thật, dù sao đi nữa, Lương Tập biết một chút tiếng Quảng Đông và Phúc Kiến, vì vậy nếu anh đã nói dối ai đó, anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Cả đội có thể gặp rắc rối vì mình, nhưng Lương Tập vẫn có niềm tin vào bản thân sau khi biết rằng mình chỉ cần nhìn và nghe là được.
Có một số lý do tại sao Lương Tập không nói sự thật với Lưu Chân.

Lý do đầu tiên là đội của Lưu Chân không có lựa chọn nào khác tốt hơn.

Lý do thứ hai là Lương Tập có niềm tin vào bản thân.

Lý do thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đội ngũ của Lưu Chân là nguồn tài nguyên tư pháp quan trọng, có thể gián tiếp trợ giúp cho anh trong quá trình điều tra cái chết của John.

Lý do cuối cùng đương nhiên là Lương Tập không muốn mất việc.
Baker là một người đàn ông tóc vàng mạnh mẽ, anh ta vỗ vai Lương Tập bộp bộp, rồi giơ tay ra muốn bắt tay với anh: “Không sao, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cậu.” Baker nhìn thấy sắc mặt của Lương Tập có chút khó coi, còn lầm tưởng rằng Lương Tập đang lo lắng về sự an toàn của chính mình.

Anh ta không biết mình hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều, một người khi đã quá nghèo, an toàn tuyệt đối không phải ưu tiên hàng đầu.
May mắn thay, Lương Tập cũng là một người đã nhìn thấy thế giới, anh rất can đảm, được Baker khuyến khích thêm, Lương Tập mạnh dạn đưa tay ra bắt tay với Baker..