Lương Tập rời khỏi dinh thự chính, nói với nhân viên bảo vệ ở cổng rằng anh có việc cần đi ngay.
Nhân viên bảo vệ liên lạc qua bộ đàm với ai đó, một lúc sau có người lái chiếc Beetle chạy tới.
Nhân viên bảo vệ thấy anh muốn đi vào lúc trời chưa sáng bèn ân cần khuyên Lương Tập, có thể ở lại đây một đêm và rời đi vào sáng mai.
Lương Tập đã từ chối ý tốt đó.
Ngay sau khi Lương Tập lái xe rời đi, nhân viên bảo vệ đã lập tức liên lạc với quản gia.
Anh ta có lý do để nghi ngờ rằng Lương Tập rời đi vào lúc trời chưa sáng như vậy là vì một lý do không tốt nào đó.
Quản gia biết Lương Tập đã rời đi thì có chút kinh ngạc, dừng một lúc rồi nói với nhân viên bảo vệ rằng, không có chuyện gì, đồng thời yêu cầu bảo vệ ghi tên Lương Tập vào danh sách VIP.
Điều đó có nghĩa là lần sau Lương Tập đến trang viên Davis, chỉ cần anh nói ra thân phận, anh có thể vào trang viên mà không cần hẹn trước với bất kỳ ai.
Và sẽ được đích thân quản gia đón tiếp.
Đồng thời, nơi ở của anh được nâng cấp từ Tòa nhà B lên Tòa nhà A.
Quản gia làm vậy chỉ với mục đích: Nếu Lương Tập vẫn còn cơ hội đến Trang viên Bá tước, không vì trang phục, tuổi tác, địa vị và đẳng cấp của Lương Tập mà coi thường anh.
Hiện tại Lương Tập lại không nghĩ nhiều như vậy, sau khi rời khỏi trang viên bá tước, anh bắt đầu tính toán xem xăng còn đủ để anh lái xe trở lại Luân Đôn hay không? Có cần đổ thêm năm bảng Anh xăng hay không.
Đây thật sự không phải chuyện đùa, Lương Tập đã sống một cuộc sống nghèo khó kể từ khi trở thành trợ lý của John.
Về học phí, tiền thuê nhà, điện nước và thậm chí chi phí du học cho ba kỳ nghỉ dài trong năm John đều trả cho Lương Tập.
Ngoài ra, tiền ăn hàng tháng, chi tiêu hàng ngày và tiền tiêu vặt của Lương Tập chỉ là 400 bảng.
Với kỹ năng của Lương Tập, việc trộm thứ gì đó không thể nào dễ dàng hơn.
Nhưng bao năm qua, Lương Tập chưa bao giờ trộm cắp tài sản có giá trị của người khác.
Vì vậy, Lương Tập, người vừa tốt nghiệp đại học, vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi: Có nên đổ thêm năm bảng xăng không?
Trời rất tối, trên đường rất hiếm khi nhìn thấy chiếc xe hơi nào.
Lương Tập suy nghĩ trong đầu về quá trình bị John lừa ngày hôm nay, và anh thấy rằng biểu hiện của Mary vẫn còn thiếu sót.
Về phần John diễn xuất quá chân thực, không thể nhìn ra khuyết điểm nào.
Nhưng tại sao John lại để mình thực hiện chuyến đi này? Dù sao cũng là di chúc của bá tước, John cũng biết anh không thích kết giao với quý tộc.
Lương Tập nghĩ rằng hành vi của John khá bất thường trong những tháng gần đây.
Hầu như không đến công ty thám tử, tần suất liên lạc với người bạn cũ đột nhiên tăng lên đáng kể.
Dựa trên thông tin một chiều, anh suy đoán rằng John dường như đang xử lý một vụ án, nhưng không rõ ông đang xử lý vụ án nào.
Nhưng Lương Tập biết rằng nghề thám tử giống như cuộc sống thứ hai đối với John, khi ông ấy dành thời gian dài ở trong nhà nhất định là có vấn đề.
Đang nghĩ tới đây, đột nhiên một người phụ nữ tóc đen xuất hiện phía trước xe.
Dưới ánh đèn xe, khuôn mặt cô ta bê bết máu, đầu tóc rối bù, quần áo trên cánh tay trái bị xé rách, cô ta giơ tay phải hướng về phía chiếc xe ngăn nó dừng lại.
Mẹ kiếp! Lương Tập ngay lập tức đạp phanh, một quy tắc hiện ra trong đầu anh: Lái xe ở đường cao tốc không được phép đánh tay lái.
Nhưng khi một người đột ngột xông ra đằng trước xe, làm sao có thể hoàn toàn kiểm soát tay lái đây? Lương Tập nghĩ vậy nhưng vẫn đánh tay, ngay lập tức chiếc xe trượt sang bên cạnh người phụ nữ thêm vài mét trước khi dừng lại.
May mắn trọng tâm của Beetle thấp, thử chuyển sang một chiếc SUV thì chắc chắn chiếc xe đã lật rồi.
Lương Tập đang định xuống xe thì người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, cô ta mặc quần áo bó màu đen, tay đặt trên nắm cửa sau của xe khiến Lương Tập giật mình.
Cánh tay trái của người phụ nữ đang chảy máu, cô ta nắm lấy tay nắm cửa nói: “Mở cửa”
Lương Tập đưa tay mở cửa xe, ngồi lên ghế sau rồi đóng cửa lại, cúi đầu thở dốc một lúc, rồi nói với Lương Tập “Lái xe đi”
Lương Tập thắt dây an toàn và hỏi: “Cô ơi, cô có cần gọi cảnh sát không?”
Người phụ nữ: “Lái xe.”
Lương Tập: “Có cần đi bệnh viện không?”
Người phụ nữ cao giọng nói: “Cứ lái xe đi”.
Lương Tập buồn bực nói “Cô định đi đâu vậy?” Anh còn chưa có quyết định đổ thêm năm bảng xăng hay không đâu.
Sau khi người phụ nữ hít một hơi thật sâu, cô ấy đã bình tĩnh lại: “Xin lỗi, Anh có thể lái xe đi không?”
Lương Tập chỉ có thể lái xe đi, nhặt điện thoại di động bên ghế phụ và đưa cho người phụ nữ: “Cô có cần gọi điện thoại không?”
Người phụ nữ dùng mảnh vải băng nó vết thương chảy máu trên cánh tay trái, nhắm mắt nằm xuống nghỉ ngơi: “Không cần.”
Lương Tập lại nói, “Cô có cần hộp sơ cứu không?”
Người phụ nữ: “Không cần.”
Lương Tập lái xe một lúc, sau đó hỏi: “Cô có chắc là cô không muốn gọi cảnh sát không?”
Mẹ nó chứ! Người phụ nữ nắm lấy thành ghế lái, dừng một lúc lâu rồi cố tỏ ra dịu dàng: “Không, tôi không cần gì cả, anh cứ lái đi, muốn xuống xe tôi sẽ nói cho anh biết, tôi muốn nghỉ ngơi một chút là được rồi?”
Lương Tập: “Được.”
Sau vài phút im lặng, người phụ nữ gỡ tấm vải đang băng vết thương ra, nhìn vết thương rồi lại băng bó lại.
Lương Tập có thể nhìn thấy rõ ràng từ gương chiếu hậu bên trong, một vết thương nghi do đạn bắn.
Người phụ nữ bị thương do đạn tay trái và vài vết thương do phòng vệ ở tay phải.
Nói tóm lại, cô ta đã đánh nhau với ai đó, và không rõ là cô ta thắng hay thua.
Cô bị trúng một viên đạn vào cánh tay trái.
Nói chung coi như thua.
Lương Tập biết có một trạm xăng gần đây, anh cảm thấy làm người không nên quá keo kiệt, anh sẽ bỏ năm bảng Anh đổ xăng.
Sau đó để lại xe của John ở trạm xăng, rồi tìm một góc an toàn gọi cảnh sát.
Lương Tập nghe tiếng người phụ nữ rút băng đạn của khẩu súng ngắn ra xem, sau đó đẩy băng đạn trở lại.
Tay trái cầm súng buông thõng xuống, tay phải tiếp tục ấn vào vết thương ở cánh tay trái.
Cô ta liếc nhìn kính chiếu hậu và thấy Lương Tập đang nhìn cô, cô lập tức mở to mắt.
Thấy mình bị phát hiện, Lương Tập lập tức đưa mắt nhìn về phía trước.
Cùng lúc đó, Lương Tập từ từ tăng tốc độ xe từ 80 lên 110.
Với tốc độ này, nếu cô ta tấn công anh, rất có thể cô ta sẽ chết và anh còn sống.
Vì anh đã thắt dây an toàn.
Đối thủ cầm súng, Lương Tập từ bỏ việc vào trạm xăng.
Anh sắp đến Luân Đôn, chỉ cần tiến vào Luân Đôn, tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên rất nhiều.
Người phụ nữ đột nhiên mở miệng, không biết đang nói chuyện với ai, Lương Tập không nhìn thấy tai nghe Bluetooth, cũng không nhìn thấy cô ta cầm điện thoại, anh chỉ nghe thấy cô ta lặp lại vài tiếng: “Ừm! Tốt! Ừm!”
Vẫn còn cách Luân Đôn mười lăm cây số, đồng hồ đo nhiên liệu báo sắp hết.
Lương Tập bây giờ chắc chắn rằng anh sẽ không thể đến trung tâm thành phố Luân Đôn được.
Người phụ nữ dường như không để ý đến đồng hồ nhiên liệu, có lẽ thấy im lặng quá nên hỏi: “Anh tên gì?”.
Lương Tập trả lời: “Vương Bằng” Mẹ kiếp, cô không nghĩ xem cô đang đi xe của ai.
Giọng điệu hỏi của cô như vậy mà xem được à.
Người phụ nữ tiếp tục hỏi như đang thẩm vấn: “Tại sao anh đến Luân Đôn vào lúc trời chưa sáng như thế này?”
Lương Tập trông buồn bã: “Tôi nhận được một cuộc gọi từ mẹ tôi.
Cha tôi vừa qua đời trong lúc ngủ”
Người phụ nhữ nhất thời không nói gì, qua gương chiếu hậu nhìn Lương Tập đang tập trung lái xe: “Anh làm việc ở Reading à?”
Lương Tập: “Đúng vậy”
Người phụ nữ hỏi: “Làm nghề gì?”
Lương Tập trả lời: “Làm vườn”
Người phụ nữ hỏi tiếp: “Làm vườn ở đâu?”
Lương Tập trả lời: “Trang viên Davis.”
Người phụ nữ có chút kinh ngạc: “Trang viên của bá tước Davis?”
Lương Tập gật đầu: “Đúng vậy”
Người phụ nữ hỏi “Bá tước Davis có khoẻ không?”
Lương Tập trả lời: “Ông ấy đã chết vào ngày hôm kia”
Người phụ nữ gật đầu, cô ấy biết tin Bá tước Davis qua đời, và cô ấy cảm thấy những gì Lương Tập nói hẳn là sự thật.
Người phụ nữ nói: “Sau hôm nay, anh phải nhớ là anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi, anh có hiểu không?”
Lương Tập: “Tôi hiểu”
Người phụ nữ “Tôi muốn xuống gần Câu lạc bộ Golf Dick.”
Lương Tập: “Tôi sợ điều này hơi khó.”
Người phụ nữ hỏi: “Tại sao?” Âm lượng không tăng, nhưng giọng điệu như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Lương Tập trả lời: “Bởi vì không có đủ xăng”.