Lương Tập nói xong thì chiếc xe lảo đảo vài cái, sau khi chậm rãi trượt về phía trước hơn mười mét, mới dừng lại ở ven đường.
Người phụ nữ tức giận nói: “Anh giở trò với tôi đấy à?”
Lương Tập vội vàng giơ tay: “Không, tuyệt đối không.
Cô nhìn đồng hồ nhiên liệu này.”
Người phụ nữ vươn người lên phía trước, đèn bên trong xe tối mờ, không nhìn rõ bảng điều khiển.
Lương Tập đưa tay định lấy điện thoại di động để chiếu sáng, thấy vậy người phụ nữ nắm lấy cổ tay Lương Tập, nhìn chằm chằm anh và hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Dùng điện thoại chiếu sáng.” Lương Tập cảm giác được lực nắm cổ tay mình, không dám động, nói: “Cho cô nhìn rõ hơn.”
Người phụ nữ: “Không cần.” Cô đã cảm thấy Lương Tập có gì đó không ổn, khi thấy cô không phải người bình thường, Lương Tập biểu hiện quá bình tĩnh.
Nếu là một người bình thường, thì Lương Tập không có thái độ trả lời tất cả các câu hỏi như vậy.
Người phụ nữ buông cổ tay Lương Tập, mở ngăn điều khiển trung tâm của xe, thò tay vào lấy bằng lái xe.
Với sự trợ giúp của đèn bên trong, cô ta nhìn một lượt: “John?”
Lương Tập nói, “Là của tôi.”
Người phụ nữ: “Hình ảnh không giống”
Lương Tập: “Ý tôi là: Đó là ông nội tôi.”
Người phụ nữ còn chưa kịp hỏi gì thêm thì một chiếc xe bảy chỗ màu đen dừng lại bên cạnh.
Cô ta ném bằng lái xe của John lên ghế phụ, cầm súng bằng tay trái, dùng tay phải mở cửa.
Trong khi làm những hành động này, người phụ nữ cảnh giác nhìn Lương Tập rồi dùng thân mình đẩy cửa xe để xuống xe.
Cửa sau xe bảy chỗ mở ra, người phụ nữ đang định lên xe, Lương Tập kéo cửa sổ xuống hét lên: “Này.”
Người phụ nữ quay đầu lại: “Cái gì?”
Lương Tập: “Có thể cho tôi một ít xăng không?”
Người phụ nữ quay đầu lên xe, đóng cửa lại, chiếc xe nghênh ngang phóng đi.
Lương Tập xuống xe, hai tay chống nạnh nhìn đèn hậu của chiếc bảy chỗ, tức giận nói: “Mẹ kiếp.” Không có người phụ nữ kia, anh sẽ duy trì tốc độ 80 km, chiếc xe hoàn toàn có thể đi hết bốn cây số cuối cùng.
Anh không phải đổ xăng khi đến Luân Đôn sao? Không cần, dù sao đi nữa, hóa đơn xe kéo được đưa cho John, và anh có thể đi tàu điện ngầm về nhà.
Lương Tập phán đoán rằng người phụ nữ này không phải là người xấu, nhưng cô ấy có thể là một người tốt trở nên xấu.
Giọng điệu và thái độ trong câu hỏi của người phụ nữ, hành động cầm súng, cảm xúc bình tĩnh, ý thức cảnh giác và việc cô ấy thà hét vào mặt Lương Tập còn hơn cầm súng chĩa vào Lương Tập, tất cả đã giải thích tất cả.
Điều này cũng đã cứu mạng cô ấy, nếu không Lương Tập sẽ phanh gấp, cô ấy sẽ trực tiếp ngã ra ngoài qua kính chắn gió phía trước và bị cán qua.
Lương Tập không chắc người phụ nữ thuộc MI5 hay MI6.
Bây giờ thì Lương Tập chỉ có thể đợi xe kéo và trở về London với xe kéo.
Nhưng người tốt sẽ có phần thưởng xứng đáng, khi Lương Tập đang định gọi, một người lái xe đi ngang qua đã giúp Lương Tập, anh ta bơm xăng từ bình xăng của mình cho chiếc Beetle.
Lương Tập ra vẻ đạo đức giả đưa mười bảng và người lái xe đã mạnh dạn nhận lấy, rồi bắt tay Lương Tập để chào tạm biệt mà không hề có thái độ khách sáo chút nào.
Lương Tập lái xe đến đường rẽ vào ngoại ô thành phố, đứng dưới đèn đường dùng nước uống và một miếng giẻ trong cốp xe lau vết máu do người phụ nữ để lại.
Cuối cùng lái xe đến nhà John lúc gần bốn giờ sáng.
Lương Tập trong lòng vẫn còn hơi tự mãn, anh tính toán hạn mức xăng, và gần như hết xăng, anh đỗ xe trong ga ra.
Nghĩ đến cảnh John bàng hoàng nhìn đồng hồ nhiên liệu sau khi khởi động xe, anh đến ngủ cũng cười.
Đã dám tính toán anh thì sẽ phải trả giá.
Có một gian phòng trong Gara, đó là nơi ở của Lương Tập khi học cấp hai.
Mary rất không hài lòng với quyết định của John khi để Lương Tập sống trong Gara, bà nghĩ rằng Lương Tập có thể sống chung với họ, Lương Tập đồng ý với điều này nhưng John lại không bày tỏ ý kiến gì cả.
Sau khi sống cùng nhau nửa tháng, Lương Tập đã âm thầm chuyển đến Gara lý do vì Mary quá nhiệt tình.
Không có việc gì thì đến gõ cửa, giao đồ ăn nhẹ, trà, trò chuyện với Lương Tập.
Và sửa một số thói quen xấu như nằm trên giường ngay khi đi ở ngoài về, vứt đồ lung tung, bàn bừa bộn, v.
V.
Gian phòng trong gara tuy đơn giản nhưng lại là không gian riêng tư đầu tiên mà Lương Tập có được.
Tại đây, anh ấy có thể treo các tấm áp phích ngôi sao theo ý muốn, chơi nhạc pop và có thể lộn ngược người để làm bài tập về nhà.
Khi đầu óc không suy nghĩ được, anh thậm chí có thể nhảy một điệu nhảy kiểu con cua.
Sau khi Lương Tập vào đại học, giường, bàn, ghế và một số đồ đạc được phủ vải chống bụi.
Lương Tập kéo tấm vải chống bụi ra khỏi giường, chỉ kéo một nửa, bởi vì anh chỉ ngủ trên một nửa giường.
Không tắm rửa, anh cởi quần và tất ném vào cuối giường, nằm xuống và ngủ thiếp đi.
* * *
Bảy giờ sáng, đồng hồ sinh học đánh thức Lương Tập dậy đúng giờ.
Lương Tập ra khỏi gara, hít không khí trong lành buổi sáng, chào hỏi Mary và John đang ăn sáng ở bãi cỏ trước sân.
Anh đi vệ sinh, tắm rửa trong phòng tắm ở tầng một.
Trở lại sân trước, Mary đã rót cho anh một tách trà.
Lương Tập đặt chìa khóa xe trước mặt John, tự mình ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng, đồng thời giải thích cặn kẽ quá trình xử lý vụ án ngày hôm qua.
Sau khi nghe xong, John hỏi: “Lý do gì làm con nghi ngờ Bá tước?”
Lương Tập trả lời: “Luật sư Cook được mời đến Reading để làm chứng việc niêm phong di chúc.
Sau đó Bá tước cử ông ấy đến Oxford rồi đáp máy bay sang Pháp giải quyết vấn đề tài sản.
Từ những gì con biết qua nói chuyện với các con của bá tước.
Với độ tuổi đã già của luật sư Cook và quan hệ với gia đình Bá tước, thì Bá tước đáng lẽ không nên cử luật sư Cook đi.
Con đoán Bá tước có thể biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mới làm vậy.
Tổng hợp các loại thông tin, và cuối cùng đưa ra kết luận thôi.”
John gật đầu: “Vụ này không khó với con đâu.”
Lương Tập không đồng ý: “Ông không thể nói như vậy.
Có một số nghi vấn khiến con băn khoăn như: Di chúc đã bị hủy chưa? Nếu di chúc chưa bị hủy, nó có nằm trong tay quản gia không? Hay nó ở trong tay các con bá tước? Hoặc cũng có thể là cô hầu gái nào lấy chăng? Hỏi nhầm người, hỏi nhầm câu hỏi, con sẽ trắng tay không có gì cả.”
John không cho ý kiến, lấy khăn giấy lau khô vết trà dính trên râu, hỏi: “Đối với gia tộc bá tước, ai quan trọng hơn, luật sư Cook hay quản gia?”
Lương Tập trả lời: “Tất nhiên đó là quản gia.
Ông ấy biết tất cả bí mật của gia tộc và chịu trách nhiệm về hoạt động của cả gia tộc.”
John nói: “Vì con suy đoán rằng bá tước đã sử dụng các biện pháp khéo léo hoặc cứng rắn để đưa luật sư Cook ra khỏi gia tộc Davis, lẽ nào bá tước sẽ để quản gia mà anh ta không tin tưởng ở lại gia tộc?”
Lương Tập chậm rãi gật đầu: “Vậy cho nên quản gia là một trong những người mà Bá tước tin tưởng nhất.”
John nói: “Hai người hầu gái bước vào trang viên của Bá tước ở độ tuổi 20, và họ là một trong những người được Bá tước tin tưởng nhất.
Nhưng con phải biết rằng công việc của một quản gia không thể so sánh với công việc của một người giúp việc.
Ví dụ, con có thể hỏi vấn đề của vợ chồng Đới Nhị từ hầu gái.
Nhưng con không thể lấy được những manh mối này từ quản gia.
Hơn nữa, con đã nói chuyện với bốn người con của bá tước, vì vậy con nên chắc chắn rằng quản gia phải biết về di chúc đã mất.
Điều duy nhất con phải lo là di chúc có còn hay không.”
“Giả sử di chúc đã bị đốt đi, thì việc nói chuyện giữa con và quản gia có nghĩa là con đã hỏi đúng người và hỏi sai câu hỏi.
Con không nên bày bừa suy nghĩ về vụ án ra ngoài.
Trước tiên con nên nói về đóng góp của luật sư Cook cho gia đình Bá tước trong những năm qua.
Hỏi thăm, bày tỏ rằng con biết ý định của ông ta về di chúc đã mất và đem quyền quyết định giao cho ông ta.
Mặc dù kết quả sau cùng là tốt, nhưng vẫn có một số vấn đề nhỏ trong quá trình xử lý.
Nhưng xét tổng quan vụ án này ông rất hài lòng về con.
Vì vậy, ông quyết định gửi cho con hai món quà.”
Lương Tập cười rồi xoa bàn tay: “John, ông cháu mình thân quen nhau như vậy, sao con dám đòi quà của ông.
Tiền mặt là được rồi.”.