Chương 12: – Trò Chơi Tình Thú

“A Hòa…”

Kỷ Thiện Sinh nhếch môi, “Em ở trên người tôi gãi ngứa sao?”

Lực roi của Kỷ Hòa nhẹ đến mức có thể nói là không có, Kỷ Thiện Sinh thực sự bất đắc dĩ lại mềm lòng.

Nhìn Kỷ Thiện Sinh, Kỷ Hòa rõ ràng rằng lực đánh của cô không thể khiến anh đau được, nhưng giữa trong ánh mắt của cô lại hiện lên vẻ vui mừng, cuối cùng cũng tin lời anh nói.

Thì ra … thiếu gia của cô… thích như này.

Kỷ Hòa khó có thể che giấu niềm vui bên trong, trong lòng dâng lên một nỗi háo hức kì lạ. Roi vụt bay trong không khí, cô quỳ xuống, ngồi dậy, một tay vuốt ve cơ bụng săn chắc của người đàn ông, một tay cầm roi vung về phía cơ thể gầy của anh.

Theo lực đánh của đòn roi, cơ thể người đàn ông khẽ lay động dưới thân cô, nhưng không có chút phản kháng nào, tiếng roi tiếp xúc với da thịt tạo nên thanh âm tuyệt mỹ lại êm tai, ánh mắt của Kỷ Thiện Sinh khiến cô trở nên mê mẩn, không thể kiềm chế được bản thân.

Cây roi dần dần hạ xuống, bỏ qua vật đang dựng đứng, hạ xuống đùi Kỷ Thiện Sinh.

Da chân nhạy cảm hơn, Kỷ Thiện Sinh rên rỉ, trên trán cũng dần chảy ra mồ hôi.

Kỷ Hòa nắm lấy roi, dừng sức của mình, vung roi lên đầu gối và xương chân của Kỷ Thiện Sinh, bắp chân vốn không thể cử động của anh trở nên hơi co giật.

Một sự kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Kỷ Hòa, nhưng Kỷ Thiện Sinh lại đang say mê dục vọng mà không màng đến cảm giác vừa có, Kỷ Thiện Sinh hiện tại đang gác chuyện này sang một bên.

Kỷ Hòa ngừng đánh. Loại trò chơi tình thú này khiến cả hai lúc này đều gấp gáp khó thở.

Dưới cái nhìn của Kỷ Thiện Sinh, Kỷ Hòa cởi cúc đồng phục, cởi ra bộ đồng phục gò bó thẳng tắp, chỉ để lại nội y.

Trên người cô đang mặc một bộ nội y kiểu mới, một chiếc áo lót chỉ có hai mảnh vải quấn quanh ngực, và quần lót chỉ có một chút vải che đi phần dưới. Bộ này của cô được mua bởi A Ninh, người giúp việc trong Kỷ gia. Ai cũng nói rằng nó là một bộ nội y đang thịnh hành gần đây theo một phong cách phóng khoáng đến từ châu Âu.

Nhiều phụ nữ thời xưa cảm thấy nó quá ít vải và đều thấy xấu hổ khi mặc chúng. A Ninh là một cô gái thích những thứ mới lạ, cô ấy dành tiền lương hàng tháng cho những thứ này, nhưng thật ra trong lòng cô ấy cũng có chút không nỡ. Kỷ Hòa vốn cảm thấy mấy bộ nội y như này có chút hơi lạc loài nhưng sau khi mặc thử, cô lại cảm thấy rất ổn và tiện nên đã mua vài bộ về.

Nhìn thấy Kỷ Thiện Sinh đang nhìn chằm chằm vào cô lúc này, Kỷ Hòa cảm thấy có chút câu nệ.

“… Có kỳ quái không?”

Đôi mắt của Kỷ Thiện Sinh có một ngọn lửa thiêu đốt.

“Không. Rất đẹp, thưa nữ hoàng điện hạ của anh.”

Kỷ Hòa mỉm cười. Khuôn mặt cô tuy hơi trầm, nhưng nụ cười như vậy lại càng khiến cô trở nên mê hoặc hơn.

Cô lại một lần nữa ngồi lên eo của người đàn ông.

Cô có thể cảm nhận được vật dưới đang trở nên cứng ngắc của Kỷ Thiện Sinh cứ áp sát vào phần dưới của cô, ưm, vừa rồi rõ ràng là một khoái cảm, có lẽ cây côn thịt của thiếu gia càng ngày càng trở nên to lớn.

Tay Kỷ Thiện Sinh vẫn đang bị còng trên kệ giường, đơn giản là bởi vì Kỷ Hòa thích dáng điệu đó của Kỷ Thiện Sinh.

Cô chống vào bụng của người đàn ông, mông khẽ di chuyển qua lại, đầu côn thịt trước sau bị hai môi thịt cọ xát một lớp vải quần lót mỏng manh, cảm giác ngứa ngáy kéo dài hướng bên trong dọc theo da thịt chẳng mấy chốc theo nơi đó ẩm ướt, mật dịch chảy ra ngoài.

Kỷ Hòa cúi xuống, hôn lên môi Kỷ Thiện Sinh, đưa tay ra và cởi quần lót của anh.

“Ưm–“

Cây côn thịt to lớn của Kỷ Thiện Sinh theo sức ngồi của Kỷ Hòa mà thuận lợi phá vỡ lớp bao bọc bên ngoài, nhưng hai bên hành lang chật hẹp của Kỷ Hòa khiến cả hai rơi vào tình thế khó xử.

Kỷ Hòa không thích sự tạm dừng như vậy, cô luôn đề cao sự dứt khoát.

Quyết liệt ngồi xuống, thân dưới bị xé rách khiến môi và lưỡi đang đan xen vào nhau của Kỷ Hòa và Kỷ Thiện Sinh dừng lại, môi dưới của Kỷ Hòa bị cắn mạnh.

Ngay sau đó, mùi máu gợi lên tâm trí cô vô tình di chuyển bên dưới, Kỷ Hòa đau khổ liếm vết thương trên miệng Kỷ Thiện Sinh, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Kỷ Thiện Sinh như một lời đáp trả.