Kỷ Hoà cảm thấy một lòng bàn tay to ấm áp xoa lên bụng cô, ngắt quãng dòng hồi tưởng, kéo cô lại với thực tại.
“No rồi sao?”
Kỷ Hoà hiện đang giữ vị trí phó quan quân đội do chính Kỷ Thần bổ nhiệm, trên người cô lúc này đây cũng đang mặc một bộ quân phục màu xanh đậm, quần áo phẳng phiu vừa vặn với cơ thể, phác họa lên hình dáng mê hoặc vốn có, vừa cấm dục lại quyến rũ.
Ngay cả sau khi ăn hai bữa sáng, bụng của Kỷ Hoà cũng có phần căng lên, tuy không lộ rõ nhưng Kỷ Thiện Sinh lại nhận thấy được.
Anh thích cách Kỷ Hoà vì anh mà thỏa hiệp. Nhưng lại cũng không thể chịu được để cô thấy khó chịu.
Có chút hối hận, Kỷ Thiện Sinh mím môi, vòng tay qua eo Kỷ Hoà, tay kia nhẹ nhàng xoa bụng cô.
Kỷ Hoà thấy thế vội vàng xấu hổ lùi lại một bước, hàng mi cụp xuống, đôi mắt đen nhánh có phần bỡ ngỡ, cô cố gắng ổn định nhịp tim của mình rồi khách sáo đứng ra xa.
“Không sao, em vận động một chút là sẽ đỡ.”
Giữa cô và thiếu gia có một ranh giới mà tốt nhất vẫn không nên chạm tới.
Đối với một số việc, tốt nhất vẫn nên an phận một chút.
Cô lại cúi xuống ôm người đàn ông vào xe lăn, chuyển chủ đề nói chuyện.
“Mười giờ hôm nay, thiếu gia có hẹn với Triệu tiên sinh ở xưởng sản xuất phim Hoa Ảnh bàn về chuyện đầu tư. Hay là anh về thư phòng nghỉ ngơi một chút nhé?”
Kỷ Thiện Sinh liếc nhìn chiếc đồng hồ cây trong phòng khách rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Cánh tay của người phụ nữ mảnh khảnh mà lại cứng cáp mạnh mẽ. Lợi dụng việc Kỷ Hoà cúi xuống để đặt anh ngồi, Kỷ Thiện Sinh cố hít một hơi thật sâu.
Từ lúc anh bị thương, Kỷ Hoà đã chủ động nhận mọi trách nhiệm chăm sóc anh, khi anh hoạt động không tiện, Kỷ Hoà luôn ở bên cạnh giúp đỡ. Từ những ngượng ngùng ban đầu cho đến giờ thì đã quen, trong Kỷ Thiện Sinh tự dưng dâng lên một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.
Anh chẳng thấy có gì đáng xấu hổ hay buồn bã. Anh chỉ thấy anh thích cái cách mà Kỷ Hoà quan tâm anh.
Hương cam Bergamot thơm, thanh và nhẹ, vương vấn quanh người anh, len lỏi cả vào trong tim.
Mỗi khi Kỷ Hoà cố ý giả vờ xa cách với anh, trái tim anh luôn ngứa ngáy khó chịu, thậm chí đôi chân đã mất đi cảm giác từ lâu này cũng cảm thấy không vui.
Kỷ Thiện Sinh trở lại phòng làm việc trên tầng ba với tâm trạng vui vẻ.
Mặc dù Kỷ Hoà là cấp dưới của anh, nhưng từ khi đảm nhiệm thêm chức vị phó quan quân đội, thì ngoài việc chăm sóc anh ra, cô còn rất nhiều việc phải làm nên đã đi trước.
Kỷ Thiện Sinh dùng xe lăn đi tới cửa sổ, anh cứ ngồi đó, nhìn bóng lưng Kỷ Hoà với ánh mắt dịu dàng mê say.
Từ năm mà anh bị thương, tính cách của Kỷ Hòa đột nhiên thay đổi, cô chủ động đến Hình Đường để nhận trừng phạt, sau đó lại gia nhập đội lính của Kỷ Thần, từ một cô bé không biết gì trở thành một phó quản toàn năng, vì anh, chỉ vì để bảo vệ anh.
Dù Kỷ Hoà luôn cố tình vẽ ra ranh giới giữa họ, nhưng Kỷ Thiện Sinh biết rằng sự ràng buộc giữa họ đã ăn sâu vào máu thịt, không thể phá vỡ được.
Ngoài kia, Kỷ Hoà lại không hề hay biết gì.
Cô định đến ngục tối để giải quyết nốt việc dang dở vào buổi sáng, nhưng rồi lại gặp được Ngụy Phong, bạn tốt của cô, anh ta vừa mới đi làm nhiệm vụ về.
Ngụy Phong cũng là một thành viên trong đội lính của Kỷ Thần, anh ta cũng là phó quan quân đội giống như Kỷ Hoà, khác ở chỗ anh ta lại là người của Kỷ Thần, hiện đang phụ trách việc kinh doanh vũ khí của Kỷ gia.
“Chậc chậc, con nhóc thối tha nhà cô lần này chắc gặp phải tên nào cứng đầu rồi chứ gì? Đáng đời!”
Ngụy Phong để lộ một tấm băng trắng quấn trên ngực, trên tấm vải có dính một ít máu. Kỷ Hoà nhìn gương mặt có chút tái nhợt nhưng lại coi không có chuyện gì của anh, lấy tay đấm nhẹ vào vai anh, đùa.
“Cút! Thằng nhóc sĩ diện!”
Ngụy Phong nghiến răng, khó khăn cười, ngay sau đó liền giơ chân lên quét một đường hướng về Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa linh hoạt tránh né, gậy ông đập lưng ông, Ngụy Phong bị một cô gái bẻ khóa tay ra đằng sau, một tay còn lại siết chặt vào cổ.
“Dừng dừng, tôi chịu thua, cô là đồ khốn nạn!”
Ngụy Phong giơ tay đầu hàng.
Sức của Kỷ Hòa mạnh đến mức nào, không phải đội bọn họ chưa từng nếm thử, tuy rằng bình thường anh ta đánh với cô là hòa, nhưng hiện tại bị thương nặng, sức lực đã giảm đi rất nhiều, thật sự không thể đánh lại Kỷ Hòa.
Hơn nữa, nếu như Kỷ Hoà đột nhiên “điên” lên một cái, thì đến cả anh cũng phải ba giò bốn cẳng trốn chạy.
Kỷ Hoà buông tay, nhẹ nhàng cười cười, nói với Ngụy Phong đôi ba câu.
Kỷ Thiện Sinh ở trên lầu nhìn thấy cảnh này, tâm trạng tốt ban đầu dần biến mất, hai mắt trở nên xám xịt.
Anh quay xe lăn, trở lại bàn làm việc, gọi một cuộc điện thoại.
“Không phải muốn bán một đợt lựu đạn ở phía nam sao?”
“Ừ, cứ nói là Kỷ gia chúng tôi mua.”
“Cử ai đi lấy hàng à? Ồ, anh nói xem?”
Anh không thích người khác ở quá gần A Hòa của mình. Ngoại trừ anh ra, ai cũng không được.
Sau khi cúp điện thoại, anh lại thành công đuổi Ngụy Phong đi, tâm trạng bỗng nhiên cũng cảm thấy khá hơn.
Lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên.